Tôi đã mấy lần đến Bến Tre, lần nào
cũng háo hức như mới tới lần đầu. Miền Tây là vùng đất rất lạ. Nó rất mới và
luôn luôn tiếp tục mới, nên mỗi lần tới đều thấy lạ là đương nhiên.
Lần này, đang yên đang lành thì Tạp
chí Văn Nghệ quân đội kêu đi dự trại. Trại là trại văn xuôi, cuộc trại cuối
cùng để kết thúc cuộc thi "lửa mới" của Tạp chí phát động suốt hai
năm qua. Thấy bảo từ giải nhì xuống thì đã có rồi, nên trại lần này là để tìm
giải nhất. Thế nhưng lại vẫn lọt vào trại mấy ông bà nhà thơ. Nó có 2 lý do, một
là ông nhà văn Đỗ Tiến Thụy, trưởng ban văn của Tạp chí cho rằng, nhà văn rất cần
đọc thơ, đọc để biết sao họ dùng chữ đắt, chỉ có mấy chục chữ mà... xong bài
thơ, tán được bao chuyện, trong khi văn xuôi phải tãi ra đến cả chục trang mà
có khi vẫn chưa hết ý. Hai nữa là hình ảnh của thơ rất đắt nên nhà văn cũng nên
đọc cho biết. Thực ra thì Thụy nói sang trọng hơn, nhưng nếu tôi tường thuật hết
lại bảo là... tự khen mình, nên tóm đại ý nó thế. Thứ 2 là ông Võ Thành Hạo, bí
thư Bến Tre mới về hưu, khi thông qua phương án mở trại ở Bến Tre lúc còn làm
việc (trại này được chuẩn bị trước cả năm) thì bảo, trại sao lại chỉ mỗi văn,
phải có thơ nữa chứ, thơ nó mới... sang. Mình văn không hết ý đâu. Đấy là lý do
tôi có mặt ở trại văn.