Quả
thật, trong đời, chưa bao giờ tôi nghĩ lại có ngày khẩu trang là một phần của đời
sống.

Là
đàn ông, tôi từng... tuyên chiến với khẩu trang khi mà một thời, từ thuở chưa dịch
ấy, chị em du nhập ở đâu cái mốt, cứ ra khỏi nhà là trùm kín mặt mày như ninja.
Mà toàn chị em xinh, mặt hoa da phấn, trước khi ra khỏi nhà là tô tô trát trát,
xong rồi... trịnh trọng khẩu trang. Mà khẩu trang, ban đầu nó là khẩu trang, là
che miệng thôi, tiến lên nó che kín toàn bộ khuôn mặt, có người xuống tới... ngực,
là có thêm cái dải vải như cái yếm em bé ăn bột lòng thòng xuống ngực, trông
phát ngốt. Trăm chị như một, phố xá như... nghẹt thở. Cả thành phố đen ngòm
khăn bịt mặt khiến cánh đàn ông uể oải lắc đầu, nhận ra nhau chỉ nhờ... lưng.
Nhiều khi thấy một đen ngòm gật đầu chào nhưng chả biết ai. Trả lời thì sợ nhầm,
mà không trả lời lại bị coi là khinh người, người ta chào mà không chào lại.
Ban đầu là khẩu trang, thêm một bước là cái khăn che kín mặt, và giờ nó là cái
mũ như cái chóp chào mào luôn. Phía trên là chóp chào mào, phía dưới là... bờm
ngựa vì nó che tới tận cổ, lòi mỗi 2 con mắt thì có một con kính đen ngự trên ấy...