Năm 1992 thì phải, nhà cháu in tập thơ đầu tay,
tập Bến Đợi. Về thăm nhà mang theo, thi thoảng nghía cho sướng. Đi xe đò từ
Pleiku về Huế xong xuống đò chợ Đông Ba về quê.
Khi lên, ngồi buồn, đò lạch xạch chạy, lại lôi
sách ra ngắm. Một thằng trông rất... nông dân xịch lại: Anh là VCH à. Chính hắn
đây, có chi hơm?
Té ra hắn ở cách làng nhà cháu 1 làng. Hắn hỏi
xin một tập thơ. OK sẵn sàng, thơ đang... ế he he.
Hắn có xe máy hay xe đạp chi đó, lên bến chợ
Đông Ba bảo anh mời em ăn trưa, em chỉ quán đi. Ý là cán bộ đãi sinh viên. Hắn
lại nghĩ mình vẫn... sinh viên, dẫn vô quán sinh viên. Hắn ăn ngon lành, nhà
cháu uể oải vì... ngại quá.
Xong bảo hắn, chiều làm gì không? Dạ có làm gì cũng
bỏ. Thế thì đi với anh.
Thế là dẫn hắn vô nhà ông Nguyễn Trọng Tạo. Ông
Tạo kêu thêm mấy ông nữa, mời nhà cháu nhậu. Tất nhiên có hắn. Chắc lần đầu
tiên hắn ngồi với mấy ông kễnh nớ, và chắc cũng ngạc nhiên lắm, bởi thấy té ra
các ôn nớ nhậu thì cũng... như người thường, nói tục hơn người thường nữa hihi.
Nhà cháu quên hôm nớ nhậu món chi rồi, nhưng thấy hắn vừa “hồi ký” lại trên
phây hắn, là hôm ấy sơn hào hải vị với hắn.
Rồi hắn thành nhà báo nổi tiếng của Huế và nhà
văn nổi tiếng quốc gia. Sách bán chạy như... vé máy bay ngày tết.
Báo TTH đặt bài tết nhà cháu, mới đọc fb của hắn, bèn có
tư liệu viết bài này, he he, coi như ăn lại hắn một cú, có chi mô nơ?
-----------