Xin bạn hãy chú ý ngày tháng năm mà tác giả ghi dưới bài thơ. Để thấy chiến tranh kết thúc năm 1975, đến 1985 là vừa 10 năm chẳn. Tôi mách thêm thông tin này: Theo tác giả cho biết, thì năm 1958 là năm sinh của ông. Nghĩa là Văn Công Hùng hoàn thành bài thơ “một nửa bông hồng” năm ông 27 tuổi.
----------------------
MỘT CHÍNH LUẬN SẮC SẢO!
Thoạt tiên, tôi đọc thấy “một nửa bông hồng” như một
tự sự, về cái khoảnh khắc rủi ro của tình yêu đôi lứa. Nhưng rồi bỗng tôi nhận
ra bài thơ đúng thực là một chính luận thật sắc sảo, chuyển tải khá mạnh mẽ
thông điệp cảnh báo về những bất hạnh thực sự đã và sẽ đến sau chiến
tranh. Bạn nghĩ sao?...
Lỗi phép nhà thơ, tôi xin làm một cách trình bày khác,
không cách dòng như thơ, mà vẫn câu chữ ấy, nhưng xếp viết như bài văn. Bài văn
đó sẽ như thế này đây:
MỘT NỬA BÔNG HỒNG
Tôi vào vườn hoa/ ngắt một bông hồng./ và bạn có tin không/
bông hồng chỉ còn một nửa./ Một nửa bông hồng mắc ở dây thép gai/ tàn tích chiến
tranh để lại/ cánh hồng non tơ mềm mại/ run run trên tay tôi.
Dẫu đi hết cuộc đời/ chắc chẳng bao giờ tôi quên buổi ấy/
khi tặng nửa bông hồng cho bạn gái/ tôi chờ nỗi ngạc nhiên. Em chỉ mỉm cười
Một bông hồng xé thành hai nửa/ đang héo dần, bạn ơi.
Cuộc chiến tranh đã qua lâu rồi/ gai thép nhọn vẫn đâm vào
hiện tại/ tôi vô tình hái hoa cho bạn gái/ trên tay tôi: Một nửa bông hồng.
27.11.1985
Bạn hãy đọc đi! Nhưng đừng đọc như đọc thơ, mà như đọc văn, bạn
sẽ thấy lời văn, giọng văn… có sâu sắc và thuyết phục như một chính luận không?
Bạn cũng sẽ thấy luận đề chính ở đây chính là rủi ro bất hạnh thời hậu chiến
như tôi vừa nói trên kia đấy!
Xin bạn hãy chú ý ngày tháng năm mà tác giả ghi dưới bài
thơ. Để thấy chiến tranh kết thúc năm 1975, đến 1985 là vừa 10 năm chẳn. Tôi
mách thêm thông tin này: Theo tác giả cho biết, thì năm 1958 là năm sinh của
ông. Nghĩa là Văn Công Hùng hoàn thành bài thơ “một nửa bông hồng” năm
ông 27 tuổi.
Năm 1985, hay như lịch sử vẫn ngoái lại, gọi là những năm 80
của thế kỷ trước, thì tính cho đến nay, cũng chưa phải đã xa xăm gì. Cho nên,
những người trạc tuổi nhà thơ, ngay cả lớp em út sau này nữa, hẳn vẫn còn nhớ “những
năm tháng không thể nào quên” ấy. Đó là năm ta kỷ niệm 40 năm Việt Nam Cộng
hòa Xã hội chủ nghĩa; là năm làn sóng người vượt biên, rời bỏ đất nước ra đi, để
lại lịch sử tiếng Việt hai chữ “thuyền nhân”; là năm lạm phát phi mã, đổi tiền
và thực thi chính sách giá – lương – tiền, trái quy luật kinh tế; là năm chiến
tranh đã đi qua 10 năm, nhưng biên giới phía Nam, rồi phía Bắc đã và vẫn còn rền
vang tiếng súng của những cuộc chiến giữ đất đẫm máu; đó còn là năm Đảng cầm
quyền đang tiến tới Đại hội đổi mới tư duy…Bạn hãy nhớ lại đi! Ôi cái thời đất
nước đói nghèo, quá khứ nhói đau …
Trong cái dòng chảy đó của lịch sử, của cuộc sống sau chiến
tranh, câu hỏi muôn đời của con người lại dội lên nhức nhối : Tìm đâu thấy hạnh
phúc, hạnh phúc đang ở đâu?!...
Hãy nhớ, năm 1985 Văn Công Hùng mới 27 tuổi đời. Là sinh
viên trường Văn mới rời ghế nhà trường được vài ba năm, chưa phải đã là nhà thơ
Văn Công Hùng như hiện nay, lại được điều lên công tác tại Hội Văn học Nghệ thuật
tỉnh Gia Lai – Kon Tum, một tỉnh Bắc – Tây Nguyên xa lơ lắc so với nơi anh được
sinh ra và lớn lên. Nhưng có lẽ tình yêu thì hẳn là không xa lạ với anh. Và
thêm nữa, có lẽ đây mới là điều quan trọng nhất, là tình thơ dường như đã được
Trời phú sẵn cho trong máu huyết, ngay từ buổi cha mẹ sinh ra anh. Thế nên, Văn
Công Hùng đã có lúc nhìn thời cuộc anh sống, bằng trái tim và con mắt của Nhà
Thơ. Cảm nhận thấu tình cái hiện thực thơ ấy… để rồi bằng cái công cụ Thơ Trời
cho, anh đã viết nên bài thơ “một nửa bông hồng” này. Để rồi, cho ta
thấy, Văn Công Hùng đã mạnh mẽ cầm nguyên cả “một nửa bông hồng”, xông thẳng
vào dòng chảy lịch sử nhân sinh kia, để cắm lên đó cái câu hỏi về tình yêu và hạnh
phúc, với đầy những rủi ro, cam chịu; những chia lìa bất hạnh, không chỉ của
riêng mình, mà còn của cả thế hệ vừa đi qua chiến tranh nữa. Sức luận chiến giữa
hạnh phúc con người, với bất hạnh chiến tranh của “một nửa bông hồng”, vì
thế đã đạt đến tầm phổ quán...
Thì đây, bạn hãy nhìn đây: “Tôi vào vườn hoa/ ngắt một bông
hồng./ Và bạn có tin không/ bông hồng chỉ còn một nửa./ Một nửa bông hồng
mắc ở dây thép gai/ tàn tích chiến tranh để lại/ cánh hồng non tơ mềm mại/ run
run trên tay tôi.”
Thế đó, bạn có biết không: “Dẫu đi hết cuộc đời/ chắc
chẳng bao giờ tôi quên buổi ấy/ khi tặng nửa bông hồng cho bạn gái/ tôi chờ nỗi
ngạc nhiên. Em chỉ mỉm cười
Một bông hồng xé thành hai nửa/ đang héo dần, bạn ơi.”
Và xin bạn hãy nhớ. “Cuộc chiến tranh đã qua lâu rồi/ gai
thép nhọn vẫn đâm vào hiện tại/ tôi vô tình hái hoa cho bạn gái/ trên tay tôi:
Một nửa bông hồng.”
Rõ ràng, ai chẳng biết Hoa Hồng là biểu tượng của tình yêu
và hạnh phúc!... Cũng không ai không biết cái “dây thép gai đâm nát trời
chiều” kia là bản mặt tàn ác của chiến tranh. Và rồi vào hậu chiến, giữa
vườn hoa hạnh phúc, cả khi chiến tranh đã đi qua, nhưng vẫn còn đó tàn tích mà
chiến tranh để lại, đến đủ làm rách nát cả hạnh phúc đã tưởng như là không thể…
MỘT SÁNG TẠO THƠ ĐỘC ĐÁO!
Tôi xin cùng bạn trở lại nguyên tác “một nửa bông hồng” để
cùng xem cái gì đã làm nên tính chính luận sắc sảo nêu trên, TỰbài
thơ, TỪchính bài thơ này. Bởi vì, nếu trải ra như một luận văn thế kia,
thì sứ mệnh chuyển tải thông điệp của nó sẽ mất đi biết bao truyền cảm, chỉ thơ
mới chuyển tải được; hiệu quả cảnh báo nhân sinh của thông điệp, chỉ thơ mới
khiến bao trái tim nhân tình thức tỉnh được…
Thì đây, chính là bởi hình tượng thơ: MỘT NỬA
BÔNG HỒNG ! Đó cũng chính là cái TỨ của bài thơ – một sự
sáng tạo nghệ thuật độc đáo, bất ngờ của tác giả.
Câu chuyện khởi đầu từ việc chàng trai hăm hở vào vườn hoa,
khẽ khàng, trân trọng, “ngắt” một bông hồng. Nhưng “…bạn có tin
không”,“bông hồng chỉ còn một nửa” . “Một nửa bông hồng mắc ở dây
thép gai”. Cái gai thép nhọn xé bông hồng thành hai nửa kia chính là“tàn
tích chiến tranh để lại”. Và chao ôi!“cánh hồng non tơ mềm mại”. Cứ “
run run trên tay…”.
Tôi tự hỏi, vào vườn hoa cơ mà, sao cứ phải chọn hoa hồng để
gặp phải rủi ro?! Rồi, hiểu rồi, là hoa để tặng “cho bạn gái”, cho tình
yêu. Nhưng mà nhìn kìa, thật xót xa khi bông hồng hái được chỉ còn một nửa. Và
một nửa bông hồng với những cánh hồng non tơ mềm mại đang run run…
Tôi lại tự hỏi, cánh hồng run run, hay bàn tay cầm nửa bông
hồng run run? Cả hai! Một là thực thể và một nữa là tâm thế. Cái thực thể là
cánh hồng. Nó run run vì bỗng bị xé thành hai nửa, không còn được là nguyên vẹn
bông hồng nữa. Cái tâm thế là bàn tay của người cầm. Bàn tay cầm nửa bông hồng
cũng run lên nỗi xót xa thương tiếc bông hồng bỗng bị xé thành hai nửa…
Luận đề “nỗi buồn chiến tranh”, thương đau hậu chiến,
đã được hình tượng thơ MỘT NỬA BÔNG HỒNG gợi lại, đặt ra; không phải
bằng hàng trăm trang sách, hay hàng ngàn lời tuyên giáo, mà chỉ bằng một chữ “mắc” đầy
rủi ro rình rập, với một thoáng “run run” bất hạnh khôn lường, trên
bàn tay của khát khao tình yêu và hạnh phúc… Nhưng sao mà tôi thấy nhói lòng đến
vậy!
Còn người được tặng hoa thì sao? “tôi chờ nỗi ngạc
nhiên. Em chỉ mỉm cười” . Một chữ “chờ” và cái “dấu chấm” giữa
câu thơ cho tôi biết cái tình yêu 27 tuổi kia không hề lơ ngơ, vội vã chút nào,
khi nếu có thế thì cũng là phải nhẽ! Tôi nói thế, vì khi mới đọc qua lượt đầu
bài thơ, tôi đã nghĩ “bông hồng chỉ còn một nửa. Một nửa bông hồng mắc ở
dây thép gai”, chính là có nguyên do từ việc “ngắt” vội vàng, bất cẩn.
Rủi ro ấy, nếu có, thì cũng là phải nhẽ thôi! Yêu thế kia mà, hồi hộp, vội
vàng, rạo rực… thế kia mà!
Nhưng không phải! Chữ “mắc” giữa câu thơ cho tôi
hay cái tình yêu kia đã đến điểm Hồng, không hề ngu ngơ, hời hợt.
Có “ngắt” đấy, nhưng vẫn là một chọn lựa khá cẩn trọng. Phải điều,
bông hồng rất đẹp kia, đã không thể gỡ ra nguyên vẹn. Để một nửa bông hồng đành
đoạn “mắc” ở dây thép gai, thành một hệ lụy, một hệ quả… dĩ nhiên,
đương nhiên, như hậu chiến là một thực tại, thực tồn – cái mặt sau tấm huân
chương chiến công của chiến thắng!
“Em chỉ mỉm cười” ! Một sự chấp nhận diễu cợt hay cảm
thông, hời hợt hay khoan dung, vẫn quyết đi đến tận cùng hay đường ai nấy bước…?!...
Không một hứa hẹn, hẹn hò nào được thốt thưa, thỏ thẻ ở đây cả. “Em chỉ mỉm
cười... Và tôi bỗng nhận ra thông điệp từ chữ “chỉ” trong cái “mỉm
cười” của em. Ấy là chấp nhận cảm thông, mà không hề diễu cợt; độ lượng
khoan dung, mà không hề hời hợt. Nhưng còn cùng đi đến chung cuộc tình yêu ư…
Hãy chờ đấy! đợi đấy!
“Một bông hồng xé thành hai nửa
đang héo dần, bạn ơi.”
Thực tại vẫn là thực tại. Không hề và cũng không được ảo tưởng. “Hoa
dù đẹp mấy cũng tàn”. Bông hồng dẫu đẹp nguyên, vẫn héo. Đó là lẽ thường
luật tử - sinh mà. Nhưng “Một bông hồng xé thành hai nửa/ đang héo dần,..” thì
không phải là một lẽ thường nữa. Đó là tức tưởi, bất thường; đó là cưỡng bức,
oan khiên… Một tình yêu và cái đẹp tưởng đã thoát khỏi chết chóc trong cuộc chiến,
vẫn còn bị tàn tích của chính cuộc chiến ấy rình rập, chực chờ hũy hoại…
“Cuộc chiến tranh đã qua lâu rồi
gai thép nhọn vẫn đâm vào hiện tại
Hậu quả dù là có thật, quá khứ dẫu có để lại nhiều đớn đau mất
mát thật, nhưng dù sao “quá khứ cũng chỉ là cái đến trước tương lai mà
thôi”. Nhưng hãy cứ hét lên đi, vẫn phải hét lên nữa đi! Bởi cuộc sống là một sự
tiếp nối, nhân quả, nhân sinh. Vẫn biết “đêm dù tối nhất vẫn dẫn đến ban
mai”, nhưng không có đêm thì sẽ không có ngày, ghi lấy, nhớ lấy!
“tôi vô tình hái hoa cho bạn gái
trên tay tôi: Một nửa bông hồng.”
MỘT NỬA BÔNG HỒNG! Đó cũng chính là cái TỨ của
bài thơ, là một sự sáng tạo độc đáo của nhà thơ, và vẫn sẽ còn gây bất ngờ cho
nhận thức thẩm mỹ của bất cứ ai tìm đọc và thức nhận thông điệp về “một nửa
bông hồng” của Văn Công Hùng...
Tôi đã định kết thúc bài viết này, như ở trên đây, thì chợt
nhớ lại chuyện xưa.
Rằng đã một thời người ta từng tranh cãi trường thiên, bất
luận… về cái gọi là “nghệ thuật vị nghệ thuật”, hay “nghệ thuật
vị nhân sinh”, mà quên mất rằng, cãi nhau thế thì thật là vô bổ, cũng thật là vô
nghĩa… Lại nữa, rằng “chính trị và nghệ thuật” là hai lĩnh vực khó
chung sống hài hòa với nhau… Tôi nghĩ, còn phân biệt thế nữa thì cũng thật là
vô minh.
Phải thấy rằng tất cả mọi sự đều có cái đích cuối cùng là
nhân sinh bất diệt. Như bài thơ “một nửa bông hồng” của Văn Công Hùng
được ta đọc ở đây, là nghệ thuật đấy, nhưng chính trị biết bao, nhân sinh biết
bao! Bởi chỉ khi nào hình thức và nội dung đạt đến sự thống nhất hài hòa nhất,
hữu cơ gắn bó nhất, thì đó mới chính là nghệ thuật nhân sinh đích thực.
Và đó là điều tôi đã thấy ở MỘT NỬA BÔNG HỒNG !…
LÊ XUÂN LÂM
MỘT NỬA BÔNG HỒNG
Tôi vào vườn hoa
ngắt một bông hồng.
và bạn có tin không
bông hồng chỉ còn một nửa.
Một nửa bông hồng mắc ở dây thép gai
tàn tích chiến tranh để lại
cánh hồng non tơ mềm mại
run run trên tay tôi.
Dẫu đi hết cuộc đời
chắc chẳng bao giờ tôi quên buổi ấy
khi tặng nửa bông hồng cho bạn gái
tôi chờ nỗi ngạc nhiên. Em chỉ mỉm cười
Một bông hồng xé thành hai nửa
đang héo dần, bạn ơi.
Cuộc chiến tranh đã qua lâu rồi
gai thép nhọn vẫn đâm vào hiện tại
tôi vô tình hái hoa cho bạn gái
trên tay tôi: Một nửa bông hồng.
27.11.1985
(Thơ Văn Công Hùng, tập “BẾN ĐỢI”, Hội VHNT Gia Lai, 1992).
Theo Văn chương thành phố Hồ Chí Minh.
2 nhận xét:
Bài thơ đã hay, bài bình hay làm cho bài thơ càng hay hơn. Trong bài bình cái tên nước Việt Nam Cộng hoà Xã hội Chủ nghĩa, được tác giả biên tập lại rất chuẩn về ngữ pháp tiếng Việt tạo ấn tượng tốt đẹp trong tôi về tác giả. Tên nước hiện nay được QH thông qua, sao đông người như thế mà không ai phát hiện sai ngữ pháp tiếng Việt cả. Sai ở chỗ cụm tĩnh từ Cộng hoà xã hội chủ nghĩa lại đứng trước danh từ Việt Nam.
Cảm ơn tác giả về bài bình thơ rất hay.
@Tiếng Sơn Ca: Hì hì cám ơn bạn ạ.
Đăng nhận xét