Thực
ra, tôi không biết là nó có đúng tiếng Jrai là như thế không, nhưng biết chắc
chắn nó là một món ăn của người Jrai, xuất xứ của người Jrai, vùng Ayun Pa,
Krông Pa, dù sau này nó có di chuyển đến đâu, được mô - li - phê thế nào đi nữa.
Đời,
tôi từng được ăn nhiều cái món lòng bò ấy, từ nhỏ kia. Vâng nó là lòng bò, nhiều
nơi không ăn, hoặc là thứ rẻ nhất của con bò, người ta hay xào khế, luộc chấm mắm
gừng vân vân, món này đưa rượu chứ không đưa... cơm, có lẽ vì thế mà các bà nội
trợ ít thích làm, làm ra tốn rượu mà vẫn phải có thức để ăn cơm, trong khi nhà
khó khăn ở cái thời khó khăn ấy.
Người
ta nói lòng bò nó không đậm đà bằng lòng heo gà vịt vân vân, bởi cái sách (dạ
dày) thì dai mà những thứ khác như tim gan phèo phổi... thì nhạt, lại khó chế
biến, nên trong các món ăn nổi tiếng hay các loại mồi đưa cay lừng danh đều
không có tên món này, trong khi giờ nhiều món dân dã đã ngồi chễm chệ trong thực
đơn ở các nhà hàng sang trọng.
Thế
mà lần đầu tiên tôi được ăn món cà xóc ở nhà một người bạn Jrai, Ayun Pa. Xếp bằng
trên sàn, lửa bếp liu riu, ghè rượu đăm chiêu hi hóp bên cạnh, khói là đà vởn
vơ trên mái...
Nói
thật là, nó ngon thấu... tim luôn. Ngon tê tái, ngon đến sau khi ăn hết cái chỗ
chủ nhà bê ra để bên cạnh cái ghè rượu thì tôi cứ... ngóng vào trong xem chủ
nhà có ý định mang ra nữa không. Nhưng, hết rồi, là một miếng bò nướng được
mang ra tiếp chứ không phải là cái đĩa lổn nhổn mang tên cà xóc kia.
Thì
nó là lòng bò, còn nguyên mùi hoi cỏ nữa, không cần rửa sạch màu đen, cái ngon
béo ngọt và cả cái mùi đặc trưng nó nằm ở cái màu đen ấy. Các bà nội trợ người
Kinh khi mua dạ sách về hay cố kỳ cọ rửa cho hết màu đen ấy đi, cho kỳ không
màu không vị đi, rất phí. Cái hồn cái cốt, cái tinh cái túy... nằm ở cái màu
đen đen ấy.
Luộc
lên thôi, rồi xắt mỏng. Thì như thế là đã có thể chén được rồi, ngon nữa. Nhưng
chưa. Bí quyết vẫn ở phía trước, ở cái dáng người phụ nữ đang ngồi cặm cụi chuẩn
bị kia kìa.
Phải
cay, thật cay. Rồi, có cay. Ớt hiểm, ớt gió, ớt kim... cứ phải đang còn xanh,
giã nhỏ.
Phải
đắng nữa. Cà xóc mà không đắng không ra cà xóc. Nó cũng như món dé vậy, không đắng
không ra dé. Người Tây Nguyên rất thích và hợp món đắng, nên nhiều người Kinh
giờ ở lâu cũng thích đắng, bằng chứng là thích uống rượu ngâm mật nhân là thế.
Thì có ngay chất tạo đắng, mà dễ nhất là... chính cái mật của nó. Mật bò được
giới nhậu cho là rất ngon, vì thế các quán lẩu bò đều có sẵn những chai mật được
trữ sẵn để thực khách xin hòa vào rượu trắng, hoặc quán có sẵn món rượu pha mật
bò. Mật tươi này bóp vào cà xóc thì nó như là... mây gặp gió, nó tạo cả vị và sắc.
Ngoài ra còn cà đắng. Sống cũng được, nướng lên cũng xong, rồi cũng giã ra. Có
người chịu khó kiếm thêm cả khổ qua rừng nữa, loại này cũng đắng đến... tê mật.
Hoặc nữa là hoa đu đủ đực... Cà xóc cứ phải xé lưỡi vì cay và đắng.
Và
chua, tất nhiên. Các loại lá chua được giã vào, trong đấy có cái lá như lá chua
me đất.
Rồi
các loại lá thơm, chát, như lá é, teng neng, cỏ thơm.
Hộn
tất cả vào, bóp cho kỹ.
Nhưng
vẫn chưa xong. Cái món mà nó ở trong phần ruột non ấy, người Kinh gọi là phèo ấy,
người Thái Tây Bắc gọi là nậm pịa ấy, nó mới là cú cuối cùng, cú quyết định,
đòn trí mạng làm nên sự lừng vang tê tái của cà xóc. Bóp nó vào nữa, tất nhiên
muối cho vừa miệng.
Ấy,
nó là món ăn không thể vội, không thể nhồm nhoàm. Nó là món ngậm mà nghe, mà
suýt xoa, mà tận hưởng sự tận sướng. Nó cay nó nóng nó chua nó đắng nó chát...
tất cả quyện lại làm nên một... thiên đường ẩm thực, nên một đặc trưng Jrai có
một không hai.
Thường
là thế này. Ẩm thực là sự kết tinh của cả một truyền thống ăn nhiều thưởng thức
nhiều trải qua nhiều... nhưng với người Jrai, tôi biết, họ được ăn thịt bò rất
ít dù vùng Krông Pa nuôi rất nhiều bò. Từng làng có khi một năm chỉ mổ một vài
con mỗi khi có việc trọng thôi, chứ không có nhiều để có thể đúc rút kinh nghiệm,
để mà lưu chuyển truyền nghề từ đời này qua đời khác. Thế mà cái món cà xóc ấy
được họ chế biến tài quá, rồi lại gìn giữ tài quá, dù giờ, kiếm được món ấy ăn
không phải dễ dàng gì.
Lâu
rồi, ở thành phố Pleiku có một quán nhậu ở đầu ngã ba đường Trần Quý Cáp Phan
Đình Phùng có bán món này, nhưng có... cải biên thêm chút cho nó khỏi kén
khách, ấy là cho thêm lạc rang và dấm và bớt cay đắng chát đi. Và tôi nhớ không
nhầm thì quán ấy luôn ngùn ngụt khách. Nhiều khi đến phải đợi. Đơn giản vì nó
ngon mà lại rẻ, nhất là bây giờ, ăn uống ê hề, có món hợp miệng mà lại không
tăng calo tốt quá đi chứ.
Lâu
rồi không xuống lại Krông Pa, không biết cái truyền thống của cái nhà anh nào đấy
có hồi tôi cũng viết lên báo rồi, là mỗi tuần làm đúng một con bò, đúng một con
vào một ngày cố định, bán hết là thôi, nghỉ, đợi đúng ngày ấy tuần sau làm con
nữa. Bò tươi, mọi nhẽ tươi, và nhất là không khí tươi, khiến nhiều người ở Ayun
Pa, thậm chí Pleiku căn ngày chạy xuống ăn. Nhưng nghe nói lòng con bò ấy nhà
này chỉ luộc chấm mắm gừng hoặc làm món dé đắng chứ không làm cà xóc. Trời ơi,
sao phí thế ạ?
Mắm
cua Chợ Nhỏ mà còn nổi tiếng, còn lềnh bềnh nổi trên các trang du lịch, các
group phượt của dân du lịch, tôi bảo đảm, món cà xóc này, nếu được “triển khai
và phát huy”, “bảo tồn và phát triển” chắc chắn sẽ... cháy.
Trước
mắt là lễ hội dã quỳ và núi lửa Chư Đăng Ya, rồi đến Festval Cồng chiêng, khách
nườm nượp đến, ơ sao ta lại không tranh thủ dịp này mà... cà xóc nhỉ?
Ảnh không mang tính minh họa, vì đây là... nhà cháu chứ không phải... cà xóc.
3 nhận xét:
Vẫn còn thiếu một nguyên liệu quan trọng , đó là huyết ứ, là thứ huyết còn đọng lại trong cơ thể con bò sau khi bò được thui, mổ. Huyết ứ sẽ được trộn và bóp chung với các nguyên liệu đã kể trên tạo thành món cà xóc bò vừa cay, vừa đắng, vừa chua , vừa chát, vừa béo ngậy, vừa ngai ngái, vừa mềm mềm, vừa giòn giòn, vừa sần sật ... Đã quá bác Hùng ơi !
Anh Hùng lại sắp là Nguyễn Tuân rồi.Nguyễn Tuân ngày xưa nói đến ăn uống cũng tinh vi lắm.Bây giờ đọc món cà xóc gì đó của anh Hùng mà muốn bay ngay tới gia rai để thửơng thức.Cao lương mỹ vị thì chả đến lượt mình,chỉ mong được món lòng bò dai của anh Hùng tả.
Mới đọc xong mà muốn đi gặp Anh Hùng rồi ạ.
Đăng nhận xét