Cái thời mình viết báo như điên qua rồi, giờ nhìn lại cái thời ấy thấy cũng... nể mình he he...
Ngồi lục lại ký ức làm báo, mình vẫn nể một bài nhà thơ Nguyễn Thanh Mừng viết về mình nhân cái tập " mắt cao nguyên" của mình xuất bản. Hồi ấy trong trẻo và hăng say.
Thôi thì nhân "ngày của mình" tự sướng phát, đăng lại bài của nhà thơ Nguyễn Thanh Mừng để nhớ một thời làm báo
-----------
Khái niệm nhà văn làm báo
chắc không phải là chuyện lạ, nhất là trong thời đại bùng nổ thông tin hiện
nay. Cánh cửa mở ra cho nhà văn tung hoành trên "sân cỏ" báo chí
không đơn thuần là chuyện "cơm áo không đùa..." mà vì nơi đây, nhà
văn thể hiện mình ở nhiều góc độ khác nhau, hiểu từ hai phía, nhu cầu biểu lộ
tâm trạng của họ và nhu cầu của đời sống đất nước và nhân dân đòi hỏi ở họ.
Trong cơ chế của ta hiện nay, những nhà văn có hưởng lương từ ngân sách nhà
nước, nhiều người được xếp vào thang bậc của báo chí. Ða số, ngoài thẻ nhà văn,
còn có thẻ nhà báo, có người lại có cả hai loại thẻ báo chí: thẻ do Bộ VHTT cấp
và thẻ do Hội Nhà Báo Việt Nam
cấp. Họ là phóng viên, biên tập viên, trưởng ban này ban nọ hoặc là phó tổng
chánh tổng biên tập của một tờ báo, tạp chí. Trường hợp của các nhà văn công
tác tại các hội VHNT địa phương thì cũng vậy. Ngoài việc săn sóc tờ báo nhà,
nhiều người còn viết cho các báo trong tỉnh và báo chí trung ương. Nhà văn viết
báo, không chỉ viết những bài báo theo các thể tài báo chí dù ngay chính những
thể tài ấy, họ cũng tìm cách này cách nọ phả cái sở trường văn chương của mình
vào. Chính phẩm chất văn chương được khơi gạn đúng cách đã ân sủng cho họ một
số ưu thế và đặc trưng trong hoạt động báo chí.
Nhà
thơ Văn Công Hùng ở Tây Nguyên không là trường hợp ngoại lệ trong thế
giới nhà văn hoạt động trên các phương tiện thông tin đại chúng muôn
hồng nghìn tía hôm nay. Ai cũng biết, anh là tác giả của các tập thơ và
trường ca Bến đợi, Hát rong, Hoa tường vi trong mưa, Ngựa trắng bay về... với
những thao thiết của dã quỳ vàng, của thông xanh, xoan tím, phượng
hồng, những gió và nắng, những bùn lầy và cát bụi, những cần rượu và
cồng chiêng, âm hưởng của vùng đất Tây Nguyên anh đang sống, của vườn
Thanh tuổi thơ, của xứ Huế quê nhà, của phương Bắc trời Nam hay các ngả
đường miền Trung mà anh thường xuyên rong ruổi. Những đề tài thơ ca của
anh, những vùng đất thơ ca của anh lại đi về dưới ngòi bút linh hoạt
bằng những thể hiện khác, những chiều kích khác trong những trang phóng
sự, tản văn, tùy bút, bút ký, ghi chép suốt mấy chục năm bươn bả, trình
làng (đếm không xuể) trên hàng bao nhiêu tờ báo, nhiều nhất là ở các báo
Văn Hóa, Văn Nghệ trẻ, Nhân Dân hằng tháng... Giờ là lúc những trang
văn rời khỏi ngôi nhà báo chí mà nó cư trú, về tề tựu (có chọn lọc)
trong một tập văn xuôi nhan đề Mắt cao nguyên. Anh viết báo bằng
một giọng văn riêng của Văn Công Hùng. Hay nói đúng hơn, anh tìm cách se
mối tơ hồng giữa văn tài của mình và những tờ báo mình tâm huyết cộng
tác, ở phía nhạy cảm nhất, lương duyên nhất của hai lĩnh vực, để có thể
làm văn chẳng chỉ trên các báo văn hóa văn nghệ mà ngay trên các trang
báo thời sự chính trị xã hội. Chính vì vậy, những tác phẩm của anh đã
tìm được chút tri âm tri ngộ, sẻ chia giữa hai lằn ranh thời khắc và mùa
màng, giữa một ngày và trăm năm.
Mắt cao nguyên
là tập văn xuôi dung chứa tâm sức của cả ba nhà: một nhà thơ Văn Công
Hùng mẫn cảm dâng trào theo hình ảnh, nhạc điệu, một nhà nghiên cứu văn
hoá dân gian Văn Công Hùng luôn đào sâu vào những vốn cổ và nỗi bức xúc
gan ruột của tiếng nói bảo tồn, chấn hưng, một nhà báo Văn Công Hùng
xông xáo, nhiệt huyết mong muốn người cùng thời sẻ chia và nhà đương
cuộc lắng nghe thiện chí của mình. Cùng song hành với ba nhà đó là một
con người mang những tín niệm nghệ thuật nghiêm trang và thoáng đãng, ở
mức độ nào đó, biết lao tâm khổ tứ trong hành trình rong chơi và biết
rong chơi trong hành trình lao tâm khổ tứ. Ðan xen trong những dòng văn
viết về hôm nay là những hoài niệm, hồi ức, cái chớp mắt giữa ngày dài
tháng rộng đã vương vấn cả một khung trời, giọt rượu nồng trong mây gió
nước non đã neo mùi hương vào cổ tích. Dù không ai níu kéo thời gian
quay lại được nhưng kỷ niệm thì còn mãi. Hình như Văn Công Hùng tìm cách
lưu giữ những kỷ niệm như những báu vật trong cuộc đời rất nhiều gió
bụi của đường trường và rất nhiều biến chuyển sâu sắc khi đất nước và
thế giới vắt mình qua hai thiên niên kỷ. Những điều này, anh cũng đã thể
hiện trong thơ. Nhưng văn xuôi có đặc trưng riêng, có cái tung tẩy,
miên man của nó để anh nói thêm những điều cần nói. Cả chất giọng hóm
hỉnh "hu-mua" của anh cũng được khai thác triệt để.
Quen
biết nhau đã gần ba chục năm nay, Văn Công Hùng và tôi thường gắn bó
với nhau trên những chặng đường công tác, ra Bắc vào Nam, không thiếu
những cửa ga, bến cảng, sân bay và quấn quít cùng những chân trời mới lạ
là những nỗi niềm canh cánh cho văn chương, học thuật. Thế hệ những
người cầm bút như chúng tôi, mới đó mà đã hoa râm, đôi thoáng chốc bất
chợt ngậm ngùi nhìn những sợi tóc trắng ngui ngút nhớ thương một thời
tuổi trẻ. Ấy là những năm tháng thiếu cơm, ăn độn bo bo và mì sợi, đói
rã ruột nhưng vẫn đều đều sáng sáng lên giảng đường, chiều chiều ngồi
thư viện ngấu nghiến say mê những pho sách nghìn trang, tối tối giành
cho những vần thơ đầy khát vọng giữa xứ thơ sông Hương núi Ngự. Nói vậy
không phải để ôn nghèo kể khổ mà để các thế hệ sau, thế hệ con cháu
chúng tôi, khi nghe kể có thêm một nhân chứng để tin chứ đừng bảo cha
ông mình nói trạng, tội lắm. Mơ ước khi ra trường ăn được bữa bánh bèo
nậm lọc thoải mái mà không ký sổ nợ, nói như Văn Công Hùng là một mơ
ước... vĩ đại của thời sinh viên gian khổ và rất nhiều mộng mơ. Xa Huế,
chúng tôi kẻ đầu non người cuối bể, nhưng năm nào cũng có dịp gặp nhau,
khi Quy Nhơn, khi Pleiku, khi Hà Nội, khi TP. Hồ Chí Minh, khi Thái
Bình, khi Cần Thơ, khi Sầm Sơn, khi Ðà Lạt, khi Hội An, khi Nha Trang,
khi Long An ... Dù trong hội nghị complet cravat, bên chiếu rượu quần
lửng áo thun hay hành hương qua các danh lam thắng cảnh, thỉnh thoảng
ghé vào quán cóc, khó ai nghĩ Văn Công Hùng không phải không thuộc
giới... cần lao. Anh làm việc mướt mồ hôi, không ngơi tay không ngơi
chân và không ngơi... miệng, hết quay phim, chụp ảnh, mở máy vi tính
xách tay hoạt động tác nghiệp cho đến việc thường xuyên khuấy động không
khí cho nóng lên, tưng bừng lên, hả hê lên. Cái khổ và cái vui của một
người nhiều đa mang trắc ẩn, nhiều bình diện hoạt động, nhiều lúc đan
xen đến mức không phân biệt được, làng văn làng báo cho là nhiệm vụ, dân
chúng cho là... bí hiểm, vợ con cho là... trời hành, bản thân lúc cho
là nghề khi cho là nghiệp, tiện thể thêm chữ chướng vào sau chữ nghiệp
cũng tốt. Ngay như việc ăn một trái ớt, nhìn một sắc hoa tím, nghe một
trái bóng lăn, cũng ngẫm cái lý của xứ này xứ nọ, tính cách này tính
cách khác, hồi tưởng này ký ức kia... Rồi đêm đêm, cứ kỳ cạch cày cày
xới xới với cánh đồng chữ nghĩa, cười một mình, khóc một mình, rung động
một mình, cô đơn (cái này chắc chắn cũng đúng... một mình), cho hoàn
tất kịp đúng kỳ báo, không lơ là thoái thác được. Nghe nói ngày xưa cụ
Tản Ðà được ông chủ bút báo Nam Kỳ mời vào Sài Gòn làm báo, cụ bao tất
tần tật từ A tới Z, nhưng đúng hạn tới hỏi bài thì cụ mắng rằng ông mướn
tôi viết văn hay bổ củi. Nếu bổ củi thì xong nhưng viết văn phải chờ có
cảm xúc. Tất nhiên, tôi không đem thi sĩ tài tử kiệt xuất Tản Ðà để so
sánh, nhưng cái lý muôn đời của văn chương thì không hề loại trừ kẻ hậu
sinh tài hèn đức mỏng hơn cụ. Văn Công Hùng (và một số nhà thơ làm báo
hôm nay) nếu không muốn vận dụng câu trả lời của Tản Ðà trích tiên thì
phải tự gọi cảm xúc về, chưa có thì hú ba hồn bảy vía cho nó có để nó
yểm trợ cho những trang văn sinh sắc và... đúng thời hạn. Trong tập Mắt cao nguyên
này, trong ngồn ngộn hàng trăm bài báo, Văn Công Hùng đã tự chọn lọc và
tước bỏ cái phần thời sự đi rất nhiều. Thời sự ở đây, ý tôi muốn nói là
kiểu tin tức tân văn, chứ không phải ý nghĩa thời sự vĩnh cửu của đời
sống tác phẩm mà ở mọi thời, văn chương đều cần có.
Dĩ nhiên, tôi làm sao diễn tả hết những cảm nhận về tập Mắt cao nguyên,
kể cả việc yêu mến bọc lót một vài (trong cơ man) kỷ niệm với tác giả
của nó. Tôi biết, kẻ đồng điệu với Văn Công Hùng trên cuộc đời này cũng
không phải hiếm. Có người trân trọng chép thơ anh trong sổ tay. Có người
cắt một bài viết của anh, dán vào lưu bút. Có người, nhác thấy tên anh
trên báo, liền dùng tin nhắn di động bắc cầu chia sẻ. Có người đọc thuộc
lòng một đoạn văn giàu chất thơ của Văn Công Hùng. Vân vân... Họ ở
nhiều lứa tuổi, nhiều thành phần, có em học sinh quàng khăn đỏ cũng như
có cụ già quá ngưỡng cổ lai hy. Như thế, với một nhà thơ luôn tận tụy và
hào hiệp làm báo bằng văn, còn gì sung sướng bằng.
bìa này tác giả tự làm đấy... |
Ðến
đây, tôi chợt nhớ chút bâng khuâng của sương khói cao nguyên, chút bâng
khuâng mà Văn Công Hùng đã thú nhận nó lưu giữ anh lại khi có lần anh
muốn dứt áo ra đi. Ý niệm về món nợ ở đời của người cầm bút thật là son
sắt, thật là vi diệu. Nhà thơ ấy rất thơ với những món nợ thật mơ hồ và
cũng thật rạch ròi, được anh thể hiện hết sức chân thành với trời đất,
núi sông và cõi người. Chúng ta có thể lắng lòng nghe những mối nghĩa
trọng tình thâm như vậy, bên trong những tầng ý nghĩa của ngôn từ... để
khi khép tập sách lại, đâu đó trong đời, chúng ta bắt gặp ánh Mắt cao
nguyên...
Nguyễn Thanh Mừng
12 nhận xét:
Nhân ngày NHà Báo Việt Nam (hình như đúng ra là NNBCMVN mới đúng thì phải). Chúc Hùng mạnh khỏe và mãi theo nghiệp dĩ của mình.
TDD
Bác TDD:
---------
Em cám ơn bác, em vừa phải rời VNPT để vào DCom Viettel re còm bác ở bài Ga Ri năng đấy ạ.
Hehe, nó đúng là báo chí cách mạng VN, nhưng em thấy mình chưa... cách mạng lắm nên phải lơ đi, hì.
Bác VCH sướng thật, ngày nào cũng có bác: nhà văn nhà thơ nhà giáo nhà báo nhà đài ....
Cho nên thỉnh thoảng bác lại giật...mình:
Giật mình mình lại thấy mình tài ghê.hihi
Năm nay ít nhậu chứng tỏ báo ế hơn thơ... Hehe, dù ế ẩm cũng chúc mừng. Anh cho cái địa chỉ, tuần tới e gửi tặng anh cuốn sách!
Năm nay ít nhậu chứng tỏ báo ế hơn thơ. Hehe, dù ế cũng chúc mừng. Anh cho cái địa chỉ để gửi sách tặng anh!
He he he he Tự sướng!!!!
Nhân ngày nhà báo. Kính chúc anh sức khoẻ để sống lâu, cho anh em có bạn có bè.
Hôm nay mới chính thức là ngày của bác, chúc bác luôn zuizẻ mát mẻ với nghề ! Tưng mà đọc bên Trương Duy Nhất thấy hắn "phang" báo chí VN nặng quá. Bác có vì thế mà thấy rầu lòng không bác ?...
Oách xà lách :)))))
@Nguyễn Minh Sơn, chúc mừng sách nhé. Đc đơn giản thôi: hội vhnt glai, 24 trần hưng đạo, pleku.
Cám ơn các bạn đã vào chúc mừng nhân ngày nhà báo. Chúc các bạn mãi mãi hoành tráng.
@ con gái: đương nhiên rồi.
Đăng nhận xét