Mà chả cứ người dân tộc, ngay người Kinh, mấy cái vụ đám cưới, đám hỏi, đám ma, nhà mới... bây giờ cũng là ý chí sắp đặt của mấy ông bà quay phim chớp ảnh chứ nó có phải là của ông bà xửa xưa để lại đâu...
---------------
Cả cánh rừng sáng rực ánh đuốc và những bếp lửa. Hàng vài trăm ghè rượu đã được cột thẳng hàng vào các cọc được chôn dưới đất. Những chiếc đầu bò rỏ máu tươi ròng ròng lủng lẳng dưới các thân cây, những đôi mắt bò không nhắm mênh mang đẫm nước rười rượi buồn như cố thu vào lần cuối cùng khung cảnh thế giới. Phía ngoài một tí, người ta chế biến thịt bò. Cảnh tượng còn ngoạn mục hơn khi đột ngột nhô ra ở đầu dốc một đoàn gần trăm thanh thiếu niên nam nữ xếp hàng 1 gùi nước từ suối về để đổ vào rượu. Mỗi người 2 ống bương tươi dài 2 m đựng đầy nước, trên tay là một bó đuốc rừng rực cháy trông như một đại cảnh trong phim lịch sử.
           Đối với người tây nguyên nói chung, người Gia Rai, Ba Na ở tỉnh Gia Lai  nói riêng, bỏ mả là một việc trọng, là một lễ hội cực kỳ đông vui. Họ  quan niệm chết không phải là hết, mà là sang một thế giới khác, ở đó lại  bắt đầu một cuộc sống mới. Vì thế lễ bỏ mả là lễ tiễn đưa người chết về  với thế giới của hồn ma, thế giới cực lạc. Có buồn vì sự xa cách, nhưng  lại vui vì con người thanh thản và toại nguyện. Vì thế họ không tiếc  một thứ gì cho ngày này...
           Tôi đã gặp rất nhiều cái cảnh này: khi trong nhà có người chết, họ  không khóc lóc ầm ĩ, mà đặt người chết đấy, đi kiếm rượu thịt đã. Có  người có lẽ do không thạo tiếng kinh còn bập bẹ nói với tôi rằng họ đang  liên hoan người chết. Họ ăn uống và đánh chiêng vui vẻ. Có gì nghiêm  trọng đâu, nó được về thế giới của hồn ma, sướng hơn mình nhiều. Nhưng  mà nó mới chỉ chết cái xác thôi, còn cái hồn thì vẫn ở với mình đến bao  giờ bỏ mả mới thôi. Và vì thế mà nhiều năm sau đó, người sống vẫn thường  xuyên nuôi người chết. Đầu tiên là chia của. Trong nhà có gì đều phải  chia cho người chết để người chết sử dụng, nhưng mà phải làm hỏng nó đi.  Ghè (đựng rượu) thì đập vỡ đít, xoong nồi đập méo, cả cái xe đạp còn  mới thế, đối với người dân tộc tây nguyên là cả gia sản, cũng bị chặt  gãy làm đôi...chưa hết, tất cả các mồ, dù chôn kiểu gì, chôn chung, chôn  riêng, thiên táng, địa táng, bằng gỗ hay bằng xi măng... Đều được khoét  một lỗ bằng cổ tay ngay trên nắp thiên. Để làm gì? Xin thưa, hàng ngày  đúng bữa, người sống mang đồ ăn thức uống ra cho người chết và đổ qua  cái lỗ ấy. Thì đã bảo là lúc này đã chết đâu. Khi mang đồ ăn ra, bao giờ  người sống cũng ngồi rất lâu bên mồ để nói chuyện với người chết, đủ  chuyện, từ nhà cửa thế nào, con cái ra sao, hàng xóm láng giềng có mạnh  khỏe...tùy quan hệ của người dưới mồ với người đưa cơm. Nếu là người vợ  trẻ với chồng bạc mệnh nằm dưới chẳng hạn, thì có lẽ chỉ họ với nhau mới  hiểu hết ngôn ngữ và ký tự họ dành cho nhau? Cứ thế , thời gian này kéo  dài tùy theo... tiềm lực kinh tế, bao giờ đủ khả năng làm lễ bỏ mả thì  lúc ấy người chết mới chính thức nhập hộ khẩu vào thế giới của ma, chính  thức cắt đứt mọi mối quan hệ với thế giới người sống. Toàn bộ khu nhà  mồ sẽ bị bỏ hoang, không còn thăm nom phúng viếng gì nữa, ma đi đường  của ma, người đi đường của người...
           Tôi nhận được tin có một lễ bỏ mả lớn ở một làng cách thành phố plei ku  gần trăm km. Thường là vào mùa khô khi dân làng đã thu hoạch xong (  khoảng tháng 12 đến tháng 3 ), thóc lúa đã về kho, người ta làm lễ bỏ  mả. Để có lễ bỏ mả này, gia chủ và dân làng đã phải chuẩn bị trước hàng  nửa năm trời. Khi tôi đến, trời đã chạng vạng, cảnh tượng hiện ra cực kỳ  hùng vĩ và ngoạn mục. Cả cánh rừng sáng rực ánh đuốc và những bếp lửa.  Hàng vài trăm ghè rượu đã được cột thẳng hàng vào các cọc được chôn dưới  đất. Những chiếc đầu bò rỏ máu tươi ròng ròng lủng lẳng dưới các thân  cây, những đôi mắt bò không nhắm mênh mang đẫm nước rười rượi buồn như  cố thu vào lần cuối cùng khung cảnh thế giới. Phía ngoài một tí, người  ta chế biến thịt bò. Cảnh tượng còn ngoạn mục hơn khi đột ngột nhô ra ở  đầu dốc một đoàn gần trăm thanh thiếu niên nam nữ xếp hàng 1 gùi nước từ  suối về để đổ vào rượu. Mỗi người 2 ống bương tươi dài 2 m đựng đầy  nước, trên tay là một bó đuốc rừng rực cháy trông như một đại cảnh trong  phim lịch sử. Nhiều người ngạc nhiên khi lần đầu đến tây nguyên, thấy  đồng bào dân tộc nghiêm chỉnh xếp hàng 1 nối đuôi nhau đi giữa phố,  nhiều người trầm trồ khen bà con chấp hành nghiêm chỉnh luật lệ giao  thông? Xin thưa, đó là thói quen bà con đi trong rừng. Nguyên tắc đi  rừng là phải bước đúng dấu chân người đi trước để đề phòng các hiểm họa  từ rừng và cả từ người như bẫy chẳng hạn.
           Người Ba Na gọi lễ bỏ mả là prữ, người Gia Rai gọi là pthi, đây là lễ  được coi là tết lớn của họ. Lễ cơm mới chỉ tổ chức trong phạm vi gia  đình, đâm trâu chỉ tổ chức trong một làng...thì bỏ mả được sự tham gia  của nhiều làng ở nhiều xã, nhiều huyện, thậm chí có cả khách tỉnh bạn  đến dự. Cái lễ bỏ mả mà tôi đang miệt mài vừa xoang vừa tranh thủ mút  cần ( rượu ) này ước tính phải đến năm bảy trăm người tham gia. Khoảng  chục cái đầu bò đã được treo lên mà nghe nói còn đang được dắt tới nữa.  Ngoài hàng trăm ghè rượu la liệt bày sẵn thì khách các làng khác đến đều  gùi theo rượu và dàn chiêng vừa góp vui vừa thi chiêng. Mà chiêng thì  luôn phải đi kèm xoang. Làng nào cũng cử các cô gái đẹp nhất, xoang dẻo  nhất theo đội chiêng. Chao ơi, lửa bập bùng tối sáng, sáng đủ để cần  sáng và tối cũng vừa cần tối, rượu tê tê để mắt nhìn đâu cũng đẹp và  miệng thì thốt ra những lời có cánh. Người uống cứ uống, người chiêng cứ  chiêng, người xoang cứ xoang, người nói chuyện cứ nói chuyện và người  mệt cứ nghỉ. Gần sáng thì người say nằm ngủ la liệt trên cỏ, trên các  tấm dồ... Nhưng mà quái lạ, thanh niên đâu hết rồi, kể cả cô bé hồi hôm  xoang với tôi, tôi có ỡm ờ hỏi có muốn lấy chồng người kinh không, đáp  có nhưng sợ người kinh lừa lắm, người kinh lừa thì không biết đường nào  mà tìm. Người kinh chưa thấy lừa nhưng em đã lừa tôi. Mà trông bộ dạng  thì tôi cũng đáng bị lừa thật: lôi thôi lếch thếch, nhếch nhác hom hem,  nhệch nhạc say, mắt đờ đẫn nhưng có lẽ trông gian lắm. Đến sáng khi tôi  vật vờ díu mắt thì trời ạ, lại thấy hàng đàn hàng đống thanh niên xuất  hiện, tươi trẻ, sung mãn, thỏa thuê và có phần... Ranh mãnh. Lại ai vào  việc nấy, người chiêng, người xoang, người gùi nước, người nấu ăn, người  mổ bò, người chia thịt...nhưng có điều thỉnh thoảng họ ý tứ liếc nhau,  những ký hiệu riêng mà chỉ họ mới hiểu. Già làng Hươp bảo tôi ngày xưa  già còn "dữ dội " hơn thanh niên bây giờ nhiều, song có điều làm gì thì  làm không được để lại hậu quả, nếu để lại hậu quả thì phải cưới, nếu  không cưới thì phải nộp phạt cho làng. Dân làng bảo xong mỗi cuộc bỏ mả  như thế này, chí ít cũng có dăm bảy đôi nên vợ nên chồng, có người còn  bắt được chồng ở tận huyện khác, tỉnh khác...
           Thường thì mỗi lễ bỏ mả kéo dài 3 ngày, nhưng có những lễ lớn của các  nhà giàu có thể kéo dài đến cả tuần hoặc nửa tháng. Trước đây có người  đã cho rằng lễ bỏ mả lãng phí tốn kém. Ấy là nhìn về phía tập tục tang  lễ, trong khi thực sự bỏ mả là một lễ hội, là "tết ", là một sinh hoạt  cộng cảm tự thân. Người dân tộc tây nguyên quanh năm vất vả, đây là dịp  để họ vui chơi và bồi dưỡng. Người Kinh ta suốt ngày thịt cá, nhiều chỗ  chơi nên nhìn lễ hội này với con mắt khác. Hơn nữa mỗi lần bỏ người ta  bỏ cả hàng chục người. Có điều công nhận là việc tụ tập đông người rồi  ăn uống tại các khu nhà mồ là rất mất vệ sinh. Song lạ là người viết bài  này là người rất sạch sẽ và bụng lại rất yếu, thế mà đi dự lễ bỏ mả đã  ăn uống rất ngon lành, ăn tất tật những gì đồng bào nấu thế mà về nhà  chả thấy bụng "phát biểu" gì? Cũng như rượu cần, toàn nước suối (không  phải nước suối đóng chai mà là nước múc trực tiếp từ suối) đổ vào mà cấm  thấy ai đau bụng?..
           Để một lễ bỏ mả thành công, chỉ vật chất chưa đủ. Điều quan trọng là  nhà mồ và tượng mồ. Đây là cái làm nên dấu ấn, bản sắc tây nguyên, là  nơi biểu hiện sự tài hoa đến không thể tin của các nghệ nhân. Tượng mồ  chẳng hạn, không cưa đục chạm bào...như các ông phó mộc người Kinh hay  như các nhà điêu khắc, nghệ nhân chỉ có một cái rìu, một con rựa, thế mà  họ hạ cây gỗ xuống và làm nên những pho tượng khiến các nhà điêu khắc  hiện đại phải thán phục. Ấy là bởi nghệ nhân đã thổi vào pho tượng toàn  bộ cái hồn, cái cốt tây nguyên. Nghệ sĩ nhiếp ảnh Trần Phong, người nổi  tiếng trong giới nhiếp ảnh cũng bởi đã bỏ ra cả cuộc đời mình chỉ để  chụp ảnh tượng mồ, cùng với giáo sư Từ Chi ( đã mất ), tiến sĩ Ngô Văn  Doanh, anh đã xuất bản nhiều cuốn sách có giá trị về nhà mồ và tượng mồ.  Và bởi vì nó giá trị và có nhiều điều để nói như thế nên phóng sự này  không thể nói hết, đành hẹn lại vào một dịp khác.
           Tôi chỉ đủ sức để dự 2 đêm lễ bỏ mả này, dù rất tiếc cũng đành phải về.  Bỏ mả phải dự ban đêm, lửa, rượu cần, chiêng, xoang, mắt thiếu nữ...  làm cho không khí huyền ảo hơn, lung linh hơn. Con người nhập vào thiên  nhiên, tan vào không khí lễ hội, giao cảm với nhau, thăng hoa giữa mênh  mang cỏ với sao trời, sinh lực ngùn ngụt...Tôi phải bỏ về trước vì rất  sợ không khí rã hội. Lúc ấy mọi thứ sẽ phơi bày ra, rã rời thất vọng ê  chề chán nản mỏi mệt. Khi tôi về, vòng xoang đến hồi say nhất...
--------------
Bài này viết từ 2005 đấy ạ, các bác thông cảm, nhà cháu bận nên mời các bác xơi lương khô
 Tặng thêm một cái ảnh vì có vẻ bài này không hay lắm, và cũng để nó tương xứng với cái ảnh  tượng mồ ở trên, hơ hơ...


 
 
4 nhận xét:
Sở GD-ĐT Ninh Thuận người ta mới tổng kết một dự án khá độc đáo. Thế này:
Bà Giám đốc Sở GD-ĐT duyệt một dự án gọi là bảo tồn văn hóa bản địa bằng kinh phí từ nguồn ngân sách của Sở. Người triển khai DA là 1 cán bộ nguyên lãnh đạo ngành VH tỉnh (Nghỉ hưu từ hơn 10 năm trước) - cha ruột của cố giáo - giám đốc Sở GD-ĐT.
Khi dự án được duyệt và được cấp KP, ông "chuyên gia" văn hóa lên ngay huyện miền núi thuê vài ba già làng cùng với bộ chiêng, mang vào trường dân tộc nội trú của huyện, truyện dạy cho đội cồng chiêng của trường (được thành lập khi có DA).
Nửa tháng sau tiến hành tổng kết dự án. Sáng kiến làm tiền tuyệt cú mèo của cha con bag giám đốc sở GD-ĐT Ninh Thuận!
Nhìn quả chim và 2 quả bưởi trên thì rõ ràng nước ta là một nước không thể kế hoạch hóa được, dù có cho NSND đạo diễn cũng không chịu.
Nge rùng rợn quá!mộ chừa 1cái lổ lai hàng ngay đổ thức ăn vào,cả khu mộ như vây,lễ làm tại khu mộ..đầu bò rỉ máu,mắt bò u buồn...vây làm sao mà ăn uống nổi???
Anh này, hay là anh em mình bỏ phố lao xao về làng mấy bữa đi. E biết 1 ngôi làng 30 nhà sàn lợp mái lá, thân bằng gỗ. Bên trên 1 dòng suối, phía bên kia là thảo nguyên bao la. Chiều tối về những ánh lửa bập bùng ... bập bùng... Mấy bạn Báo Gia Lai cũng hỏi ở đâu mà em kiên quyết không khai đó. ká luôn là kon kinh ở phố chỉ có mình ên biết. Dám ká anh đi sẽ ác mộng luôn!
ku nguyenphuong
Đăng nhận xét