Trước khi rời Vinh, anh bạn đồng nghiệp báo Nghệ An dùng xe
của mình chở tôi một vòng đi ngắm... phố.
Nhớ, ấn tượng đầu tiên với Vinh là cái năm 1976, về quê, phải nằm lại bến xe Vinh để chờ xe khách chuyển tiếp vào Huế. Trước đấy ba con tôi đi tàu từ Thanh Hóa vào Vinh. Hồi ấy đường sắt tới Vinh là hết, nên học cấp 3, nghỉ hè, các bạn tôi ở Hậu Lộc, Thanh Hóa thường theo cha anh vào Quảng Bình làm thợ, nhiều nhất là thợ xẻ. Khi về hay kể vào tán gái Quảng Bình toàn nói phét anh làm công nhân bơm bánh tàu, thế mà các cô gái Quảng Bình tin sái cổ. Thực hư chưa biết, nhưng có điều chắc chắn, hồi ấy vùng Hà Tĩnh, Quảng Bình, Vĩnh Linh chưa có tàu lửa chạy qua, đồng nghĩa sẽ không biết tàu chạy bằng bánh hơi hay bánh sắt.
Trong sổ tay của tôi ghi lại lần
đầu gặp Vinh thuở lộc ngộc ấy như thế này: "Vinh cũng... hiện đại dẫu cái
ga và cả bến xe Vinh thời ấy thì nó là một sự hỗn độn khổng lồ với nghìn nghịt
người suốt 24/24 giờ, mùi mồ hôi, nước cống và chất thải từ con người, tiếng la
hét mất cắp, đuổi nhau, đánh nhau, tiếng loa, tiếng còi công an liên tục khiến
con người trong trạng thái căng thẳng, cảnh giác và tạm bợ. Thì biết đâu, trước
đấy vừa nghe nó là nơi tận cùng tàu hỏa, rồi lại bị bom Mỹ hủy diệt chẳng còn
gì, thì cứ nghĩ nó như nơi... thâm sơn cùng cốc. Nhưng té ra nó cũng như... thị
xã Thanh Hóa nơi tôi sống. Chưa hết, con gái Vinh rất đẹp. Cái trí tưởng tượng
của gã trai đang trổ giò giúp tôi có vẻ phóng khoáng hơn trong cái nhìn về những
cô gái cùng trang lứa mà tôi gặp ở ga Vinh. Một buổi chiều, ba tôi bảo, ăn bậy
vừa xót ruột vừa tốn tiền, con vào nhà ai đấy nấu nhờ cơm rồi mang ra đây ba
con ta ăn.
Tôi
cầm 2 bò gạo gói trong cái khăn mùi xoa, cứ men theo đường tàu mà đi, một đoạn
thì gặp một ngôi nhà, đèn dầu lờ mờ. Vào, chào rất to thì cô chủ nhà xuất hiện.
Tôi trình bày lý do, hoàn cảnh, mục đích ý nghĩa... sau mấy phút dò xét thì cô
bảo: vào bếp mà nấu.
Nhà
chỉ 2 anh em trai nên việc nấu cơm của tôi chỉ là dễ như... rửa tay. Rất nhanh
thì nồi cơm đã chín, đang loay hoay giữa việc lại gói cơm vào khăn mang về hay
xin giấy báo thì... cô con gái chủ nhà xuất hiện.
Không
hoạt bát nhanh nhảu như con gái bây giờ đâu. Bạn này e lệ ấp úng mặt đỏ tưng bừng
rồi nói, nắm lại mà mang về. Ừ nhỉ. Tôi giặt khăn mùi xoa định dùng nó để nắm
thì cô này lại bảo: Có mo cau đấy. Thú thật là, thi thoảng tôi có nắm cơm nhưng
bằng khăn mặt, chứ mo cau thì chưa từng. Tất nhiên là lóng lóng, từ cái cách rửa
mo cau cho nó mềm và sạch, thế là cô bé... xắn tay.
Đấy
là cái thứ tiếng Nghệ mà tôi nghe ngọt nhất cho tới lúc này, dù nói thật có nhiều
câu tôi... không hiểu. Mà cái hơi thở cũng nhẹ, cái sợi tóc mai hơi bết mồ hôi
cũng như run lên. Cái chiều sâm sẫm Vinh ấy, đến giờ tôi cũng vẫn... ước được
trở lại. Giờ vẫn nhớ, cô ấy học sau tôi một lớp...".
Hồi ấy tôi còn chưa biết, Vinh có
một khu nhà cao tầng rất hiện đại do cộng hòa dân chủ Đức xây tặng. Nghe nói
sau Hà Nội thì chỉ Vinh có loại nhà như thế.
Thì anh bạn chở đi một vòng, giới
thiệu một cách tỉ mỉ các địa danh mà tôi từng nghe nhưng chưa tới. Những là Trường
Thi, Bến Thủy, núi Dũng Quyết, những là các cửa thành... Ơ kìa, Vinh từng là
Phượng Hoàng Trung đô kia mà, đừng đùa nhé.
Thú vị nhất là phóng xe trên đê
sông Lam.
Tối hôm trước, các bạn đãi tôi
trên du thuyền sông Lam, nhìn sang bên kia là quê Nguyễn Du, Nghi Xuân ấy. Cái
đất lạ, sinh ra toàn người tài. Giờ phóng xe trên đê, con đê sừng sững đúng là
đê... miền Bắc. Nói thế là bởi, từ sau 1975, về Huế rồi đi tiếp vào miền trong
sống, hầu như không có đê. Con sông Hương chảy qua thành phố Huế, nếu nói đê
thì chính là 2 cái con đường rất đẹp của Huế là Lê Lợi và Trần Hưng Đạo. Tức là
nó không có đê. Sông Hàn Đà Nẵng cũng thế. Thành phố và sông quyện lấy nhau như
một chỉnh thể hết sức trữ tình. Có nước lên nước xuống nhưng là rất chậm và rất
nhỏ, chứ không cuồn cuộn ào ạt như các con sông phía Bắc, nên như sông Lam đây,
cái đê rất đồ sộ, giờ là con đường nhựa sừng sững lồng lộng gió, nhìn xuống con
sông nước xanh như ngọc bích...
Anh bạn nhà văn Phạm Ngọc Tiến
khoe trên phây: Đến Vinh mà chưa ăn món... má lợn thì coi như chưa tới Vinh. Là
một phát hiện mới của nhà văn này, khi anh vào đây "chém vè" viết một
kịch bản phim truyện mới, nghe đâu lấy tứ từ vụ những người con xứ Nghệ xuất cảnh
lao động chui sang Anh và chết trong vụ 39 người trên công te nơ ấy. Nói phát
hiện mới là bởi, lâu nay nói tới Vinh hoặc Nghệ An thì phải nhắc tới chè xanh.
Nổi tiếng tới mức cái bài hát "Giận thì giận thương thì thương" có
câu: Phải ngăn anh không đi chuyến ngược Lường" thì chính cái anh chồng
ngược Lường ấy là đi... buôn chè xanh, mà thời ấy, tất cả mọi chuyện buôn bán đều
bị coi là gian thương, bị cấm... Rồi là nhắc tới lươn. Cháo lươn vinh thuộc loại
danh bất hư truyền, tới mức để cạnh tranh, có thời người ta đồn lươn Vinh được
nuôi bằng... thuốc tránh thai, nên nó ngon. Tất nhiên lời đồn này nhanh chóng bị
những "đệ tử chân truyền" của lươn Vinh đập tan, để rồi cháo lươn
Vinh vẫn là thương hiệu, không chỉ ở Vinh mà bất cứ tỉnh thành nào có người nói
giọng Nghệ, tức là khắp hang cùng ngõ hẻm, bởi có nơi đâu mà không có
"ngài Nghệ". Rồi cà, cà Nghệ ấy. Nó mới đúng là cà, nó mới làm nên những
câu chuyện lừng danh xứ Nghệ, như cái câu "mo cơm quả cà". Trong chuyến
đi này, khi trở về, trong cốp xe của tôi cũng có một hũ cà muối. Lần trước,
cũng một chuyến như thế này, trên xe của tôi cũng có cà. Trước nữa, ngồi ở Hà Nội,
trong một nhà hàng sang trọng, tôi buột miệng nói thèm cà Nghệ. Một anh bạn
trong bàn rút điện thoại gọi vào Nghệ An, và 7h sáng hôm sau, 2 cân cà đã có mặt
ở lễ tân khách sạn tôi ở, để 10 giờ, trong hành lý ký gửi máy bay về Pleiku có
2 cân cà ấy...
Tôi có anh bạn là nhà văn, người
Nghệ ở Pleiku, lâu lâu anh lại mang sang cho một mớ đặc sản Nghệ, ấy là nhà vợ
anh gửi vào. Có cái xe khách ngay cạnh nhà chạy tuyến Nghệ An Đắc Lắc, thế là họ
gửi vào Pleiku, từ rau vặt (đầu tiên cứ tưởng là tên một loại rau, té ra nó là
rau tập tàng), tới lá lằng, cà kiu, cá trích, mắm moi... Nói gì thì nói, mở cửa
các loại, đường xá thông thương, nhà có điều kiện sắm cái xe khách chạy đường
dài, giúp quê hương gần lại, có miếng ngon, đặc sản gửi cho nhau, chỉ một ngày
là tới, chả như ngày xưa, từ Pleiku về Nghệ An, có khi bạn tôi đi tới 3 ngày,
người còn rũ ra như cải muối dưa nói gì hàng hóa...
Cũng sáng sớm dậy đi bộ quanh cái
khách sạn tôi ở, đường rất to và thoáng. Thấy các cụ ông cụ bà dậy sớm quét đường,
quét vỉa hè... không khí hệt như ở nông thôn, ở làng độ nào. Phấn đấu mãi, lên
phố cho nó sang, giờ ở phố, thấy cái gì liên quan tới quê tới làng lại rưng
rưng nhớ.
Sau một chầu cháo lươn huyền thoại
ở một quán nghe nói là Vinh nhất Vinh, tôi lên đường ra Thanh Hóa, nơi hơn sáu
mươi năm trước, anh em chúng tôi được sinh ra, lớn lên và học phổ thông trước
khi về quê sau 1975.
Vừa lái xe vừa hồi hộp, bởi như
đã nói, lần đầu tiên 2 anh em đi cùng nhau một chuyến như thế này. Phía Thanh
Hóa, bạn bè của cả 2 anh em tới tấp gọi...
Bài trên Tạp chí Du Lịch HCM, Link gốc ở đây
2 nhận xét:
Câu chuyện rất hay và cuốn hút, cảm ơn tác giả
Được du ngoạn mọi miền Tổ quốc như anh Hùng thế này thì còn gì bằng
Đăng nhận xét