Thứ Tư, 26 tháng 12, 2012

KHÔNG THỂ TƯỞNG TƯỢNG NỔI

Hồi bé mình nhớ có lần mẹ bảo mình ra cửa hàng mua dầu hay mắm gì đó, cô bán hàng trả lại tiền thừa, về mình đưa cho mẹ, mẹ đếm xập xí xập ngầu thế nào đó mà bảo là... thiếu, bắt mình ra đòi lại. Ra cô bán hàng lấy tờ giấy ghi rõ ràng, cháu đưa tờ tiền như thế, mua hết chừng ấy, trả lại chừng ấy... mẹ xem xong xấu hổ quá, lập tức đạp xe ra cửa hàng xin lỗi cô bán hàng.

Hôm qua thấy tin trên báo rằng cô giáo (có xứng đáng không nhỉ) mất tiền (mà cũng không mất như mình) vu cho một đứa học trò lớp 2, rồi sau đó hùa vào với các thầy cô khác giao cháu cho công an. Và công an lại cũng... mẫn cán, giữ các cháu khi không có người giám hộ đến gần cả ngày,

Mình đọc và phẫn uất, trước hết là với cô giáo kia. Thôi thì hơn triệu bạc cũng là to với cô giáo nhưng có đáng để lồng lên (mình hình dung cô lồng lộn lên tra khảo cháu khiến nó sợ và phải nhận là lấy trộm của cô rồi khai cất giấu lung tung)... nhưng tẽn tò là, sau đấy thì tiền vẫn nằm trong túi cô và học sinh thân yêu của cô đã ngồi trong đồn công an cả ngày.

Đúng là không thể tưởng tượng nổi, ngay cả khi sau đó cô ráo hoảnh trả lời: Thì cũng... rút kinh nghiệm rồi.

Tôi thì cho đây là tội ác, bởi cô giáo đã gieo vào lòng các em một vết thương không bao giờ khỏi. Bị vu oan cho ăn cắp, mà ăn cắp của cô giáo, nỗi đau của em chắc sẽ không bao giờ nguôi ngoai. Tất nhiên giờ này chắc cô giáo cũng đang ân hận, nhưng sự ân hận ấy là quá muộn với những gì đã xảy ra.

Cộng với nhiều trường hợp khác đã xảy ra trong quan hệ thầy trò như thầy oánh trò, trò tẩn thầy, cô chửi trò, cô... túm chim trò... thì thấy quan hệ thầy trò của ta đang có vấn đề, mà rõ nhất là nhiều người chưa đủ tâm thế để làm cái việc dạy người nhưng bị bắt làm cái việc quá sức của họ, và vì thế mà... tai nạn xảy ra, nếu có thể gọi đấy là tai nạn.

Riêng tôi, cứ xót cho đứa bé lớp 2, một ám ảnh kinh hoàng sẽ đeo đẳng suốt đời cháu. Dẫu có tập trung toàn trường lại để xin lỗi, dẫu có ghi vào lý lịch cháu rằng: cháu này chưa từng ăn cắp... thì tương lai của cháu cũng đầy những giật mình...

Mà tại sao cứ tí lại phải giao cho công an nhỉ? cả ban giám hiệu trường này cùng phải chịu trách nhiệm...

8 nhận xét:

Thanh An nói...

Đúng là khốn nạn quá, bác Hùng à! Lâu nay, ở các trường sư phạm, người ta chỉ dạy chữ chứ không dạy làm thầy/cô giáo - dù môn học thì có đủ cả.

Nặc danh nói...

Ừ...thì...cái nước mình nó thế !... Xong. Chứ chả biết giải thích "dư lào" ? huhu...

Nặc danh nói...

Ừ...thì...cái nước mình nó thế !... Xong. Chứ chả biết giải thích "dư lào" ? huhu...

Unknown nói...

Đau lòng! đề nghị mang cô giáo này đi chém

Nặc danh nói...

chưa bàn về phía phụ huynh.

khi nào các trường sư phạm thành chuẩn mực và học sinh tốt nghiệp THPT hồ hởi nộp hồ sơ vào đó.

Phạm Đức Long nói...

Nhận xét của bác rất chí lý. Thâtj đáng bồn!

Lee Gia nói...

Đọc xong cứ bực dọc trong người không nguôi. Sao lại có cô giáo và tập thể ban giám hiệu nhà trường như thế nhỉ ?! Nếu là con mình thì điên lên mất thôi. Tui cũng học sư phạm, nhà trường buộc sinh viên chúng tôi rèn luyện rất kỹ lưỡng về đạo đức nghề giáo. Giờ tuy ko đi dạy nhưng tôi luôn coi đó là những bài học vô giá cho cuộc sống của mình. Thật buồn vì trong nền giáo dục của ta vẫn còn nhiều điều đáng buồn như vậy...
Xin phép bác Hùng cho em được chia sẻ bài viết này lên Facebook của em đc ko ạ ?! Nếu được, bác cho em một lời nhắn nhé.

Văn Công Hùng nói...

@ Lê Thắng:
Mời bạn, tôi rất vui. Cám ơn bạn đã... còm 2 nhát ở 2 bài, hì...