Bài này nhà cháu viết cho báo Gia Lai hôm anh Nguyễn Trọng Tạo mất, hôm nay 49 ngày anh, xin đưa lại với sự tiếc thương một người anh từng "cộng cảm"...
Tôi được
chơi với anh Nguyễn Trọng Tạo cũng khoảng... 40 năm rồi. Trước đấy thì “văn kỳ
thanh bất kiến kỳ hình” khi anh ở Hà Nội rồi Nghệ An mà tôi thì ở Huế. Đến khi
tôi lên Pleiku và anh về Huế sống thì chúng tôi mới gặp nhau. Anh là người viết
giới thiệu tập thơ đầu tiên của tôi, tập “Bến đợi” xuất bản năm 1992 khi mà
liên lạc chưa như bây giờ, tôi viết thư cho anh và anh lại viết rồi gửi bưu điện
lên cho tôi.
Cách
đây hai mấy năm, tự nhiên một cú điện thoại gọi đến máy bàn nhà tôi ở khu tập
thể sở Văn Hoá ở đường Trần Hưng Đạo đúng chiều ngày chủ nhật: Tạo đây, chú đến
nhà khách sở Văn hoá. Anh mới lên, một cơn đi ngẫu hứng, vui thì ở lại vài
ngày, còn buồn thì mai “phắn”. Tôi “triệu tập” thêm hai “nhà thơ trẻ” Hương
Đình và Phạm Đức Long (hồi bấy giờ, chứ giờ già cả rồi) đến để “hầu” nhà thơ
đàn anh. Tất nhiên là chúng tôi gầy độ nhậu. Hồi ấy nghèo lắm, Long đang làm
trưởng trạm truyền giống gia súc bèn phóng ra cơ quan… mượn tiền. Tối ấy, tại
làng Kép có một cái lễ bỏ mả (Pơ thi). Chúng tôi mời anh Tạo ra chơi cho biết.
Và chính cuộc “chơi” này đã giúp anh làm được hai bài thơ rất hay trong chùm 3
bài anh làm trong đợt này. (Bài kia là bài “Rượu cần” cũng được in đi in lại ở
rất nhiều nơi). Hai bài thơ làm trong đêm ấy là bài “Cảm giác Biển Hồ hay là
thơ bên miệng núi lửa” với những câu như:
rơi
vào miệng núi lửa bao giờ mà anh không hay/ toàn thân ngập chìm hun hút/ ngỡ
bên kia cũng đầy trời đầy nước/ nước ừng ực anh nước đẩy tung anh
anh
nặng như núi anh nhẹ như mây/ răng rắc vặn mình lim cổ thụ/ giông giữa ngày
xuân bão giữa ngày hè/ cao nguyên ngả nghiêng sụt lở
anh
nín thở đến kiệt cùng máu ứa/ cột lửa phun nham thạch phì nhiêu/ rồi chết lịm
trong vỗ về mơn trớn/ mười ngón dài thon của gió chiều…
Và
bài “Đêm cộng cảm”, xin chép ra đây toàn bộ mời bạn đọc thưởng thức:
Múa
hát với ma đêm nay/ ăn uống với ma đêm nay/ ngủ với ma đêm nay/
ngày mai vĩnh viễn chia tay.
ngày mai vĩnh viễn chia tay.
nhà
ta đã làm cho ma/ trâu ta đã giết cho ma/ ngày mai gạo ta sẽ rắc/ ngày mai gà
con ta sẽ thả/ ngày mai chỉ còn bên ma những tượng mồ/ đêm ái ân lần cuối
cộng
cảm sáo đàn cồng chiêng trống cái/ lục lạc rung dây chuỗi tiếng hú dài/ rồi
những con quỷ đen vui nhộn sẽ ngủ vùi/ những ghè rượu cần sẽ nhạt/ rồi sừng
trâu sẽ treo trước cây nêu/ rồi mặt trời sẽ mọc/ đừng trách gì nhau đừng nhớ gì
nhau
múa
hát với ma đêm nay/ ăn uống với ma đêm nay/ ngủ với ma đêm nay/ ngày mai vĩnh
viễn chia tay!
Tôi
nhớ, hôm ấy chúng tôi lang thang ở khu nhà mồ làng Kép đến tận hơn 12 giờ đêm
mới lếch thếch đi bộ về, vừa đi vừa đọc thơ và hát inh ỏi. Khoảng hai giờ sáng
mới tới nhà, và tôi ngủ vùi. Sáng hôm sau khi đi uống cà phê thì anh Tạo khoe
với tôi hai bài thơ trên. Sau đấy nó được in ở nhiều báo và ở tập “Đồng dao cho
người lớn” của anh, một tập thơ sang trọng, dầy dặn, đúc kết… Mới lên Tây
Nguyên lần đầu, đứng ngó cái lễ bỏ mả một tí, trên đường về nghe tôi ba hoa một
tràng nữa, mà anh nhập tâm viết được bài “Đêm cộng cảm” thế là quá tài, hết sức
tinh tế và hiểu biết, chả bù cho rất nhiều người viết khác, ở Tây Nguyên gần
hết đời mà vẫn hiểu rất lơ mơ về văn hóa Tây Nguyên.
Sau
đấy anh Tạo còn rất nhiều lần lên Tây Nguyên. Lần thì tự đi theo ai đấy, lần
thì tôi rủ. Lần nào thì tại nhà tôi cũng phải có một cuộc... thâu đêm. Anh Tạo
uống rất giỏi, có thể nói là... nhất Việt Nam. Anh có thể ngồi từ sáng tới tối
rồi lại từ tối tới... sáng. Và quan trọng là, rất ít say. Càng uống anh nói
càng minh triết, càng bộc lộ sự tài hoa, khiến mọi người mê tít. Thường thì
ngồi ở đâu đấy khuya khuya rồi thì anh phán: Về nhà thằng Hùng, gọi Yến dậy. Yến
là vợ tôi, rất chiều bạn của chồng, thậm chí là... khổ vì bạn chồng nhưng luôn
vui vẻ, có điều đã ngủ thì có trời đánh thức, trừ... anh Tạo. Một lần anh
Nguyễn Trọng Tạo, nhạc sĩ nhà thơ Nguyễn Thụy Kha cũng nửa đêm ghé nhà tôi như
thế, anh Kha ngồi ngủ tại chỗ, anh Tạo tỉnh như sáo, nói về văn hóa Tây Nguyên,
về tương lai và hệ quả của sự phát triển. Tất nhiên là anh Tạo gọi vợ tôi dậy
bằng được. Và cũng tối ấy nghe tôi nói về ý định làm nhà mồ cho họa sĩ Xu Man
anh đã rút ra 1,5 triệu, anh Kha 1 triệu góp để xây mồ cho ông họa sĩ người
Bahnar này. Số tiền ấy ngay sáng sau tôi đã mang nhập quỹ của Hội VHNT và giờ
nó... vẫn đang ở đấy.
Lần
khác, cũng cỡ 12 giờ khuya, nhà tôi đang rất đông khách... nhậu, những là Dương
Trung Quốc, Phạm Xuân Nguyên, những là Bảo Ninh, Trung Trung Đỉnh... và tất
nhiên là có anh Tạo. Ai đấy gợi ý, giờ giá có bát cháo nóng. Anh Tạo bảo để tao
bảo em tao lo. Tưởng anh có em nào, té ra vươn cổ gọi: Yến ơi. Vợ tôi đang ngủ
trong buồng mắt nhắm mắt mở dậy: Các anh ăn cháo lươn không? Tất cả rú lên
mừng. Té ra chiều vợ tôi mua lươn nhốt trong chậu. Nửa tiếng thì một nồi cháo
nghi ngút khói được bày ra, anh Tạo hể hả, thấy chưa, “thỏa mãn bần cố nông”
chưa?
Nguyễn
Trọng Tạo là thế, chơi hết mình, sống hết mình, yêu hết mình và làm việc hết
mình. Anh là nhà thơ, tất nhiên rồi, ai cũng biết, hết sức tài hoa và nổi
tiếng. Là nhạc sĩ, chỉ với 2 bài “Làng quan họ quê tôi” và “khúc hát sông quê”
cũng đủ để ở đâu, chỗ nào cũng có người nhắc tới anh, và anh đi tới đâu cũng có
công chúng vây quanh, mời mọc. Anh còn là họa sĩ, vẽ rất nhiều bìa sách, và rất
đẹp (hai trong số 11 cuốn sách của tôi là do anh vẽ bìa). Là người sáng tác lá
cờ thơ. Và cũng là người trình bày báo thượng thặng. Anh cũng là nhà báo mà các
báo đặt được bài của anh đồng nghĩa số ấy sẽ tăng tira.
Hôm
qua anh mất, tràn ngập trên mạng xã hội là thông tin về anh, từ chia buồn đến
hồi ức, kỷ niệm. Có thể nói anh đạt kỷ lục về sự tiếc thương đau xót khi mất.
Rất nhiều người không chịu vĩnh biệt, mà chỉ tạm biệt anh.
Trước
đấy, cuối năm ngoái, anh bị đột quỵ, tưởng không qua khỏi. Tôi có ra thăm anh.
Về thì nghe lại phát hiện anh ung thư phổi giai đoạn cuối. Đang tính cách ra
thăm anh, dù trước đấy anh nhắn, sau tết sẽ vào Tây Nguyên. Chưa kịp thì anh
đi...
72
tuổi, anh đi qua cuộc đời này như một vệt sao, kể cả khi mất đi, vệt sao ấy vẫn
rực sáng. Đúng thế, tác phẩm của anh sẽ còn mãi như một vệt sao không bao giờ
tắt...
Ảnh nhà cháu do bác Tạo chụp |
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét