Thực ra thì, hài hòa là một trong những thuộc tính
thẩm mỹ của con người, con người ở đâu cũng có ý thức, ý thích và lý tưởng hài
hòa. Nhưng vấn đề là, thế nào là hài hòa, nó lại là chuyện khác.
Mà chả cứ con người, ngay tự nhiên,
từ cách đối xứng của lá đến cả sự gấp khúc của những con đèo, từ cặp sừng trâu
đến cái vút cong của vầng trăng khuyết... cũng đều có sự hài hòa, thậm chí là
hài hòa đến... vô đối, đến tuyệt vời.
Nhưng vẫn có những sự hài hòa khiến
ta kinh ngạc, bởi nó không chỉ là tiện dụng, là ý thích, là bản năng hoặc là vô
thức bất kỳ, mà nó biểu hiện một ý thức hết sức duy mỹ nhưng cũng rất thực tế
của con người, nó chi li và chăm chút, nó hợp lý và chắt chiu để tạo sự hợp lý
nhất cho con người tồn tại suốt hàng ngàn năm nay. Trải năm trải tháng, trải
đời trải số phận, tầng tầng lớp lớp kinh nghiệm, những con người tưởng như sống
hết sức sơ khai, bản năng lại kiến tạo nên, lưu trữ lại, những triết lý sống
hết sức thông minh và tiện dụng, hết sức hợp lý và tài hoa, khiến đời sau chỉ
còn ngả mũ thán phục.
Là tôi đang muốn nói đến sự hài hòa
trong đời sống của người Tây Nguyên hôm nay, với tư cách những gì họ thừa hưởng
của cha ông suốt từ nghìn năm trước, thế hệ này thế hệ khác, đời này đời khác
truyền nhau, bằng kinh nghiệm và những gì ghim lại trong đời sống của mình, cho
đến bây giờ, cũng vẫn chưa có thư tịch, mà tất cả vẫn chỉ là... truyền lại như
ngàn năm nay họ đã làm, nhưng những gì “truyền lại” bằng trí nhớ và kinh nghiệm
ấy, khiến những con người hiện tại phải thán phục, những con người thông minh
hôm nay, học thức đầy mình, vẫn kinh ngạc thốt lên: Tài quá.
Nhiều năm ở Tây nguyên, tiếp xúc và học hỏi, cảm nhận và
thu nạp, đi và sống, tôi lờ mờ nhận thấy có một nguyên tắc hài hoà trong đời
sống của đồng bào Tây nguyên. Cái nguyên tắc này nó tự nhiên nhi nhiên hoà lẫn
vào đời sống như bản thân đời sống chứ không gò bó bắt buộc, không câu nệ, như
kiểu chả ai bảo ai, chả ai bắt buộc, nhưng nếu sáng sáng nhìn dân ta đi bộ thể
dục quanh hồ hoặc quanh công viên, bao giờ cũng theo chiều ngược kim đồng hồ...
Cái
nhà rông là một tiêu biểu cho tính hài hoà. Bản thân các chi tiết của nhà rông
đã là đối xứng 1.1 rất khéo. Tiếp đến nó hài hoà với môi trường kiến trúc xung
quanh. Những nhà sàn lúp xúp nghiêng nghiêng trên triền đồi hoặc ven suối trông
như cả đàn gà con thì nhà rông, trong một vị thế đắc địa, đứng vững chãi như con gà mẹ giữa bầy gà con ấy. Nó đầm ấm và
sum họp. Nó chở che và tin cậy. Nó trung tâm nhưng cũng dàn đều. Nhà rông còn
hài hoà với trời, với đất, với gió với nắng với mưa... Thử tưởng tượng gió tây
nguyên khủng khiếp thế, có thể cuốn phăng những gì trong luồng của nó, ấy thế
mà khi gặp cái mái nhà rông kiêu dũng mà trữ tình lợp bằng tranh kia, nó như chỉ
còn chức năng ve vuốt the thẩy. Mưa cũng thế, bao nhiêu nhà xây nhà hộp nhà tầng
chống thấm các loại sơn các kiểu mà có chịu nổi mùa mưa dai dẳng dầm dề cao
nguyên đâu. Thế mà cái mái nhà rông như lưỡi rìu dựng ngược vào trời xanh, như
lá buồm no gió biển khơi thì càng mưa nó càng nén chắc lại. Ấy là bởi cái mái
nói riêng, cả cái nhà rông nói chung kia đã tuân thủ nghiêm ngặt cái quy luật
hài hoà đến kinh ngạc mà con người có thể tạo ra. Ấy là cái cứng cáp vững chãi
hài hoà với cái mềm mại duyên dáng, cái hoành tráng vút cao hài hoà với trữ
tình đắm đuối, cái trường tồn rưng rưng cùng khoảnh khắc, cái rộng hài hoà với
cái dài, cái cong với thẳng, âm với dương... Từng có khá nhiều các nhà rông bê
tông lợp tôn màu sắc loè loẹt đứng chơ vơ lạc lõng ở mọi nơi mọi chỗ, không có
giá trị sử dụng mà lại cũng phá vỡ tính hài hoà vốn có, khiến nó trở nên xa lạ
ngay trong đời sống cộng đồng.
Chả
cứ nhà rông, hãy quan sát màu sắc của các hoa văn váy, áo và khố, tấm dồ cũng
thấy sự hài hoà đến độ tinh xảo. Đồng bào Tây nguyên chủ yếu sử dụng màu
nguyên, nhưng khi phối với nhau sao đó mà nó trở thành một hoà sắc rất tuyệt.
Phần lớn là trên các nền đen có các hoạ tiết đỏ. Tất cả là đều từ cây rừng.
Cũng như làm nhà rông, cái cách dệt vải pha mầu của từng nghệ nhân vô cùng ngẫu
hứng mang đầy dấu ấn cá nhân, nhưng lại vô cùng hài hoà với tổng thể phong cách
dân tộc, làm nên bản sắc riêng không thể lẫn. Lại thấy thương cho các đồ thổ cẩm
lưu niệm bán khắp phố phường, nó loè loẹt chả giống cái gì, trông cứ như đồ
hàng mã. Một số chương trình văn nghệ, ca nhạc cứ có tiết mục liên quan đến Tây
nguyên lại thấy người ta mặc những bộ đồ xanh đỏ kim tuyến nhằng nhịt chả ai biết
nó xuất xứ từ đâu, cẩu thả đến vô cảm.
Các
tượng mồ lại cho ta một sự kinh ngạc khác. Nó hài hoà một cách tuyệt vời giữa
thể xác và tâm linh, giữa gỗ và hồn gỗ. Giữa nghệ nhân và tượng. Chỉ bằng rìu rựa
và công cụ của các công cụ là đôi tay, bằng trực giác nghệ thuật và tâm linh
tuyệt vời mà những nghệ nhân Tây nguyên sáng tạo ra những pho tượng mồ độc nhất
vô nhị, những pho tượng mồ chứa đựng trong mình toàn bộ phù du kiếp người, toàn
bộ hưng thịnh cuộc đời. Tượng mồ như bản sao đời sống vừa qua với tất cả các
cung bậc tình cảm, như sự nhìn lại, nghiêm khắc và bao dung, nhân hậu và soi
xét. Nó là một thứ tâm linh huyền ảo đến độ linh thiêng, đồng thời là nghệ thuật
với khả năng thu hút kinh ngạc. Nó như một thứ văn hoá sám hối để con người soi
vào và nhận lấy ở đó những vệt sáng của lương tri, của nhân văn, để con người tự
thanh lọc bằng một thứ ánh sáng tinh khiết nhất, tươi nguyên nhất. Ở đó, bản
nguyên vô cùng tinh khôi như vừa ló dạng bắt con người nhìn lại mình, bắt con
người nhớ lại, bắt con người xấu hổ. Và xấu hổ chính là thuộc tính cao cả để
con người tồn tại bằng chính tư cách người của mình. Và như thế, tượng mồ không
chỉ là tượng mồ, nó chính là triết lý về đời sống, là sự đúc kết đời sống trong
tư duy của người Tây nguyên bản địa. Bây giờ nơi này nơi kia tổ chức thi tạc tượng
nhà mồ. Việc làm ấy có thể cũng có cái lý của các nhà tổ chức, có thể cũng vẫn
có rất nhiều tượng đẹp. Nhưng chắc chắn sẽ mất đi yếu tố tâm linh mang đậm các
trạng huống cảm xúc của con người gửi vào, hay đúng hơn là lặn vào tượng. Nó
cũng như tổ chức thi hát ru, còn đâu hồn cốt của hát ru nữa vì khi ru người ta
nhắm vào một đối tượng nhất định, và cũng qua đó mà bộc lộ tâm trạng?...
Hãy
nhìn một dàn chiêng chuyển động. Nó hài hòa một cách kỳ lạ. Hài hòa giữa chiêng
với chiêng, giữa người chơi và chiêng, giữa cái dáng khom khom với mặt đất, giữa
những bước chân, bàn chân, giữa các chàng trai lưng thon bụng ếch với các cô
gái vai trần óng mượt trong đội xoang luôn giữ một khoảng cách rất ý tứ với dàn
chiêng nhưng lại luôn có vẻ như muốn nhập làm một, Cứ hài hòa dập dình thế, nó
khiến tất cả tạo nên một không gian hài hòa đến mức không ai nghĩ dàn chiêng ấy
là từ các chàng trai hết sức riêng lẻ, mỗi chàng giữ nốt một cái chiêng, và
toàn bộ cái dàn chiêng ấy lại phải qua tay một nghệ nhân chỉnh chiêng, bởi người
Tây Nguyên không làm ra chiêng mà họ đi mua của người Kinh ở Phước Kiều, Quảng
Nam hoặc An Nhơn Bình Định, hoặc Lào, thậm chí là Mã Lai. Nghệ nhân chỉnh
chiêng này chính là người làm nên hồn cốt của chiêng Tây Nguyên, thậm chí có thể
phong cho anh ta là người khai sinh ra chiêng Tây Nguyên, bởi không có anh ta,
chiêng chỉ là thứ phèng la gì đấy chẳng hạn, của người Kinh. Và cái kinh ngạc
cuối cùng, toàn bộ dàn chiêng này, nó hài hòa một cách máu thịt, một cách như
không thể chia rời, không thể khác, không bao giờ được khác, bởi khác là sẽ
không còn chiêng, với không gian chiêng, chính là cái làng mà người Tây Nguyên
sinh sống. Người Tây Nguyên tạo ra làng, ra không gian làng, lại phải hài hòa
tuyệt vời với rừng nữa. Rừng chính là một không gian vừa bao la vừa nghiêm nhặt,
vừa khắt khe vừa phóng túng cho đời sống của người Tây Nguyên. Tất cả, nó làm
nên sự hài hòa tương hỗ, nhiều lớp hài hòa, những vòng sóng hài hòa, giao thoa
hài hòa, hài hòa từ chi tiết tới đại cục, từ vi mô tới vĩ mô, từ chiếc lá tới cả
cánh rừng, từ cái nhún của một bàn chân đến cả vòng tròn hàng trăm người...
Còn
nhiều nữa những nguyên lý hài hoà ở đời sống cư dân Tây nguyên, từ những bậc cầu
thang với cặp vú căng mẩy để ta nắm ta cầm mỗi khi lên xuống đến bếp lửa trong
sàn suốt ngày bập bùng tối sáng. Từ cái giọt nước đầu làng đến những đống củi hứa
hôn xếp đầy dưới gầm cầu thang. Từ hương rượu cần đến đôi mắt thiếu nữ bắt men
lung linh như những đốm lửa, cả ở cái tay áo thiếu nữ được dệt rất công phu
nhưng lại không bao giờ xỏ vào mà lại để thõng ngoài cánh tay trần tròn lẳn...
Tây nguyên còn rất nhiều kỳ bí lý thú mà không thể ngày một ngày hai ta đã hiểu
hết... Và muốn Tây nguyên phát triển thì có lẽ cần phải hiểu về nó một cách thấu
đáo trước khi đề ra các chính sách kinh tế xã hội phục vụ nó...
2 nhận xét:
OK bác. Sâu sắc tinh tế
OK bác. Sâu sắc tinh tế
Đăng nhận xét