Chủ Nhật, 30 tháng 6, 2013

VỀ TAM KỲ VÀ CHUYỆN VUI XỨ QUẢNG

Hôm qua có một bạn ký tên "Điện Bàn" còm vào blog của mình tuyên bố là... vĩnh biệt mình, hiih, vì mình đã viết là "chính xoác" thay bằng "chính xác". Nguyên văn còm của bạn ấy thế này: "ĐIỆN BÀN nói...
Xưa giờ,rất kính trọng Bác VCH.Nhân đọc trên Nguyễn Thông,thấy cái còm của Bác viết "chính xoác".Tầm của Bác thì không thể gõ sai chính tả.Chỉ còn một hướng nghĩ:Bác khinh miệt và coi thường dân xứ Quảng.Người làm văn học như Bác,Bác thừa biết "chửi cha không bằng pha tiếng".Thì ra,Bác cũng quá tầm thường Bác Hùng nhẻ.Vĩnh biệt Bác."- Mình, dẫu rất buồn cười cũng re còm phát: Vĩnh biệt bạn...

Nhưng sau đấy thấy có mấy comment tỏ thái độ... buồn cười với Điện Bàn, mình thì nghĩ thôi thì tùy bạn ấy, có thể bạn ấy đang bực bội gì đấy, với ai đấy- mà chuyện ấy giờ đầy, người hiện đại hay gọi là stress ấy mà. Nhưng sực nhớ mình đã có một bài viết vui về người Quảng và được các bạn ấy ủng hộ, khá lâu rồi, post lại lên đây để vui chủ nhật nhé:
---------
VỀ TAM KỲ HỘI THẢO VĂN CHƯƠNG
VÀ NHỮNG CHUYỆN BÊN LỀ QUẢNG NAM...
          nhà thơ mỏng manh nhạy cảm và có thể cả yếu đuối nữa, thế mà một mình một khu rừng trong nỗi mặc cảm dày vò khắc khoải và có thể là cả ân hận nữa thì nỗi cô đơn đau khổ nhân lên gấp mấy lần? Hoàn toàn mù tịt với tình hình và cả cách đánh của địch, một hôm ông gặp một tốp biệt kích nhưng lại mặc quân phục giải phóng

Hồi ấy đang còn dùng con Compaq HP này, nhưng cả hội nghị mỗi mình mình có...
          Trong hai ngày 29 và 30 tháng 9, tại thành phố Tam Kỳ tỉnh Quảng Nam đã diễn ra một hoạt động văn học khu vực, ấy là "Hội thảo: Nhà văn và cuộc sống các tỉnh Nam miền Trung và Tây Nguyên" do Hội Nhà Văn Việt Nam phối hợp với Tỉnh ủy, Ủy ban Nhân dân tỉnh Quảng Nam tổ chức. Hơn sáu chục nhà văn Việt Nam trong khu vực đã về dự. Chúng ta gặp tại đây các nhà văn Cao Duy Thảo, Nguyễn Gia Nùng, Trần Vạn Giã, Lê Khánh Mai, Vân Hạ, Phạm Dạ Thủy... đến từ Nha Trang, Trần Hyuền Ân từ Phú Yên, Lệ Thu, Lê Văn Ngăn, Nguyễn Văn Chương, Nguyễn Thanh Mừng, Trần Thị Huyền Trang... từ Bình Định, Nga Hơvê, Nguyễn Trung Hiếu từ Quảng Ngãi, Ngân Vịnh, Thanh Quế, Đà Linh, Trần Kỳ Trung, Nguyễn Kim Huy, Thái Bá Lợi, Lê Anh Dũng... từ Đà Nẵng, Phạm Doanh, Nguyễn Hoàng Thu, Văn Thảnh từ Đăk Lăk, Hữu Kim từ Kon Tum, Văn Công Hùng, Thu Loan từ Gia Lai và chủ nhà Quảng Nam với nhà văn Nguyễn Bá Thâm. Đoàn Hội Nhà Văn Việt Nam từ Hà Nội vào có nhà thơ Hữu Thỉnh chủ tịch hội, nhà văn Đỗ Kim Cuông, vụ trưởng vụ văn hóa văn nghệ ban tuyên giáo trung ương, nhà thơ Nguyễn Hoa, phó ban tổ chức hội viên, nhà văn Trung Trung Đỉnh giám đốc Nhà xuất bản Hội Nhà văn, nhà thơ Lê Quang Sinh, giám đốc trung tâm văn hóa nhà văn...

          Tất nhiên bao giờ mở đầu hội thảo cũng là đề dẫn. Theo đánh giá thì đề dẫn của Ban chấp hành Hội Nhà Văn Việt Nam do nhà văn Thanh Quế, chi hội trưởng nhà văn Việt Nam miền trung chấp bút khá công phu. Thanh Quế nhắc các nhà văn trong chiến tranh đã bám trụ đời sống chiến tranh vô cùng khốc liệt để viết: Phan Tứ, Thu Bồn, Nguyễn Chí Trung, Nguyên Ngọc, Thái Bá Lợi, Văn Công, Chu Cẩm Phong, Thanh Quế, Trung Trung Đỉnh, Cao Duy Thảo, Nguyễn Trí Huân, Ngô Thế Oanh, Nguyễn Bá Thâm, Hồ Duy Lệ, Nguyễn Trung Hiếu, Liên Nam, Tô Phương, Nguyễn Khắc Phục...

          Mỗi người có vùng đất quen thuộc để hoàn thành sứ mệnh của mình, các nhà văn trong chiến tranh đã phần nào đáp ứng được sự kỳ vọng của dân tộc, của cuộc kháng chiến với các tác phẩm nổi tiếng như: Về làng, Gia đình má Bảy, Mẫn và tôi, trại ST 18, Măng mọc trong lửa, Đất Quảng, Rừng xà nu, Bài ca chim chơ rao, Vùng chân hòn Tàu, Bazan khát, Những người đi tới biển, Bùng nổ của mùa xuân, Bán đảo, Họ cùng thời với những ai, Trùng tu, Năm 75 họ đã sống như thế, Lạc rừng, Ngược chiều cái chết... Một thế hệ tiếp theo xuất hiện sau 1975 được đề dẫn nhắc đến là: Thu Loan, Văn Công Hùng, Bùi Tự Lực, Nguyễn Kim Huy, Nguyễn Thanh Mừng, Trần Thị Huyền Trang, Huỳnh Thạch Thảo, Hoàng Nhật Tuyên, Lê Khánh Mai... nhưng đề dẫn cũng thừa nhận tuy tác phẩm và tác giả có, nhưng tác phẩm có tiếng vang, gây dư luận trên văn đàn chưa có. Một phóng viên báo Tiền Phong có chất vấn tôi về việc này, rằng tại sao Nguyễn Ngọc Tư viết Nam bộ rặt Nam bộ thế, các nhà văn miền bắc viết lộ chất đồng bằng bắc bộ thế, nhưng các nhà văn Miền trung Tây nguyên thì hình như dấu ấn vùng miền chưa rõ?

          Nhà văn Đỗ Kim Cuông - Vụ trưởng Vụ văn hóa văn nghệ Ban Tuyên giáo Tung ương, đã đánh giá về tình hình văn học nước ta trong những năm qua và Nghị quyết 23 của Trung ương về văn hóa văn nghệ. Các nhà văn nhà thơ Bùi Tự Lực, Nguyễn Thanh Mừng, Thu Loan, Lê Khánh Mai, Nguyễn Gia Nùng, Thái Bá Lợi, Lê Văn Ngăn, Trần Kỳ Trung, Trần Huiền Ân... đã đọc tham luận và phát biểu. Nhà thơ Hữu Thỉnh đánh giá cao hàm lượng trí tuệ của các bản tham luận và cho rằng, muốn có tác phẩm lớn, được công chúng nồng nhiệt đón nhận, nhà văn cần phải nâng cao tính chuyên nghiệp và gắn bó với cuộc sống, phản ánh cuộc sống thông qua lăng kính văn học bằng tài năng và trách nhiệm của mình. Tôi thì phát hiện rằng, các nhà văn viết giỏi hơn nói, nói giỏi hơn... đọc tham luận viết sẵn. Trừ cái "tham luận ba trang" của Cao Duy Thảo, ông gọi thế vì viết nó đúng 3 trang, đọc trực tiếp bằng văn bản được nhiều người thích, còn thì các bài nói vo của Thái Bá Lợi, Lê Văn Ngăn, Trần Hyuền Ân... được đánh giá cao hơn các bài viết sẵn, dù, sau này tôi nghe nói, ai có bài viết sẵn thì mới có... nhuận bút, còn nói vo thì... nghỉ khỏe. Nhân nói chuyện nhuận bút thì trong hội thảo cũng có nhiều người nói về nhuận bút. Rằng thì là đòi tác phẩm lớn, tác phẩm đỉnh cao mà nhuận bút như thế thì làm sao mà kích thích sáng tạo. Báo càng oai (Văn Nghệ, Văn Nghệ Quân đội...), Nhà xuất bản càng sang (Hội Nhà Văn, Văn học...) thì nhuận bút càng... thấp, tức là tỉ lệ nghịch với cái sự sang, sự oai ấy. Nhà văn Đỗ Kim Cuông, vụ trưởng vụ văn hóa văn nghệ ban tuyên giáo trung ương nói kinh nghiệm đi thực tế ở Trung Quốc là đưa các nhà văn về huyện làm...phó chủ tịch, ít nhất là ba năm, còn thì năm bảy năm. Tôi nhìn gần bảy chục ông bà "phó chủ tịch" tương lai của Việt Nam ngồi trong phòng họp mà hình dung tình hình kinh tế chính trị xã hội nước nhà sẽ tăng tiến ra sao nếu nước mình cũng bắt chước trung Quốc đưa nhà văn xuống thực tế làm phó chủ tịch huyện. Mà tại sao lại chỉ được là phó chủ tịch huyện nhỉ, bác Tố Hữu từng làm đến phó thủ tướng thường trực chính phủ cơ mà? Bác Đặng Thai Mai từng làm chủ tịch tỉnh Thanh Hóa, bác Nguyễn Khoa điềm từng là phó bí thư tỉnh ủy, bộ trưởng rồi UVBCT đấy...

          Nhưng mà điều khiến các nhà văn háo hức là được ban tổ chức cho trở về thăm căn cứ khu ủy khu V xưa ở Trà My, Căn cứ địa Nước Oa - "Thủ đô kháng chiến Khu Năm" thời chống Mỹ nơi hiện đang có phần mộ liệt sĩ Nguyễn Mỹ.

          Có nhiều chuyện về Nguyễn Mỹ, nhà thơ "Như chưa hề có cuộc chia ly" mà nghe các đồng đội của anh kể ở đây nghe cứ rưng rưng quặn thắt.

          Những ngày cuối đời của nhà thơ Nguyễn Mỹ, ông gần như bị cách ly với cuộc chiến đấu và đồng đội. Sau này phải thẩm tra đi lại mãi, cách đây mấy năm, nhà thơ mới được công nhận là liệt sĩ. Số là ở quê vùng giáp ranh ngày địch đêm ta tại Phú Yên, ông có một bà mẹ, bà rất nông dân, một hôm du kích đói quá, xuống đào trộm khoai đang còn non của ba. Thế là bà chửi. Bọn địch nghe biết việc du kích về đào khoai của dân bèn phục kích và bắn chết một số. Du kích bèn bảo bà là gián điệp và... xử tử bà. Thêm nữa Nguyễn Mỹ còn can tội... yêu người yêu của đồng đội. Vốn dĩ có một nữ bác sĩ đã có người yêu đang ở chiến trường Tây nguyên nhưng chả hiểu sao lại rất quyến luyến Nguyễn Mỹ. Thế là Nguyễn Mỹ bị cách ly, được phân ra rẫy ở một mình đuổi khỉ và chim, sáng tác hò vè phục vụ trực quan cho cuộc chiến đấu. Tôi nghe kể mà hình dung nỗi cô đơn và đau khổ của ông đến mức nào. Một người bình thường đã cô đơn và khổ, huống gì đây lại là nhà thơ của "cuộc chia ly chói ngời sắc đỏ/ tươi như cánh nhạn lai hồng- Nghĩa là màu đỏ ấy theo đi/ Như chia hề có cuộc chia ly...", nhà thơ mỏng manh nhạy cảm và có thể cả yếu đuối nữa, thế mà một mình một khu rừng trong nỗi mặc cảm dày vò khắc khoải và có thể là cả ân hận nữa thì nỗi cô đơn đau khổ nhân lên gấp mấy lần? Hoàn toàn mù tịt với tình hình và cả cách đánh của địch, một hôm ông gặp một tốp biệt kích nhưng lại mặc quân phục giải phóng. Mừng quá, sướng quá, hạnh phúc quá, ông nhào ra vẫy rối rít: Các đồng chí ơi, tôi đây... Bảy ngày sau thì đồng đội mới biết ông đã bị bắn chết. Nhưng lúc này thì xác đã trương lên và có biểu hiện có lựu đạn ở dưới xác. Thường bọn biệt kích hay cài lựu đạn dưới xác liệt sĩ để nó sẽ phát nổ tiêu diệt tiếp khi đồng đội đi tìm. Thế là mọi người để nguyên ông nằm trên mặt đất, lấy đá xếp vòng xung quanh rồi đứng xa hắt đất vào chôn. Đấy là một nỗi đau, là bi kịch cứa mãi trong lòng đồng đội của ông, nhất là khi họ lại là nhà văn, nhưng bi kịch hơn là sau đấy khi quay lại quy tập hài cốt thì... toàn bộ hài cốt đã không còn. Chỉ còn lại các dụng cụ cá nhân mà khi bị bắn chết anh vẫn mang trên người như quần áo, dép, vỏ đạn, bi đông... những thứ này bây giờ nằm dưới ngôi mộ có tên liệt sĩ nhà thơ Nguyễn Mỹ lúc nào cũng đỏ thắm hoa mười giờ do nhà văn Nguyễn Bá Thâm trồng và hôm nay thì rực đỏ hoa hồng do chúng tôi mang đến. Nhà văn Cao Duy Thảo, nhà thơ Thanh Quế và nhà văn nguyễn Bá Thâm là người sống chiến đấu cùng Nguyễn Mỹ thời ấy, đồng cam cộng khổ và hiện nay cũng là người siêng năng đi thăm và lo lắng cho Nguyễn Mỹ nhiều nhất (Tôi chứng kiến hôm ấy ông Thâm rút tiền đưa cho người gác nghĩa trang hẹn mua giúp hương thắp hàng ngày mỗi khi các ông không lên được), khi kể chuyện này đều buồn rượi rượi và các ông đều cho rằng, khả năng lớn nhất là nhà thơ Nguyễn Mỹ đã bị thú dữ đào lên ăn thịt. Ông Cao Duy Thảo lặng lẽ ngồi bệt sát mộ Nguyễn Mỹ và kể cho tôi nghe câu chuyện trên. Rồi ông kết luận: chiến tranh mà. Trong chiến tranh không có chuyện gì không thể xảy ra. Nhiều chuyện còn bi kịch và kinh khủng hơn nhiều, nhiều chuyện cố tin cũng không thể tin nổi, dù đấy là sự thật. Ông kể thêm chuyện tìm mộ nhà văn Chu Cẩm Phong. Những người chôn Chu Cẩm Phong vẫn còn cả đấy, nhưng đào nát cả thửa ruộng đã chôn anh rồi vẫn không thấy hài cốt đâu. Cuối cùng bà mẹ anh xuất hiện. Bà thắp nhang vái rồi sẵn chai rượu mang theo, bà ngậm trong miệng phun khắp xung quanh. Và điều kỳ lạ xảy ra: Một đám cỏ chuyển màu có hình người. Đào lên thì đấy đúng là di cốt Chu Cẩm Phong...

          Đấy là chuyện buồn. Còn chuyện vui thì nhiều. Ngay trưa đầu tiên Ủy ban nhân dân Quảng Nam chiêu đãi, bỗng ở một cái bàn sát góc có tiếng quát rất to, ầm ầm như đánh nhau. Mọi người hoảng hồn nhìn sang thì ra bàn ấy có... 3 ông Quảng Nam đang... tranh luận. Về đây ở mấy ngày mới hiểu tại sao có câu "Quảng Nam hay cãi". Họ không tự ái mà còn hồ hởi kể chuyện vui về chính xứ họ. Ví dụ một ông bảo: Đố ông tại sao Quảng Nam có nhiều tù binh (thậm chí là liệt sĩ) thế??? Tại vì Mỹ đi càn ở trên, quân mình đang ngồi yên lành dưới hầm bí mật, nghe một thằng nói: Việt Cộng toàn bọn học chưa hết lớp ba, thế là đồng loạt đội hầm đứng dậy... cãi: Láo, láo quá, tụi tao học hết cấp 3 rồi lận. Thế là nó chỉ việc quay lại... bắt. Chuyện nữa, địch đuổi chạy gần chết, gặp đống rơm, chui vào yên ổn vì địch đã đi qua. Nhưng bỗng có một thằng trong toán địch nói: Tụi nó chết hết rồi, về thôi. Thế là ào ạt chui ra: Cha tổ bây, chết mô mà chết, sống nhăn đây nì? Lại nữa, một ông du kích đang trốn dưới giếng cạn, ngụy đi càn qua, một thằng nói: Lại kiểm tra cái giếng. Một thằng khác bảo: giếng đầy nước, đứa nào mà chui xuống để chết ngộp à? thế là nhảy lên... cãi, có nước mô mà ngộp... hù hu hu.

          Hồi lâu lâu tôi có viết cho anh Đoàn Huy Giao mấy cái kịch bản để anh làm phim tài liệu. Đoàn Huy Giao là một đạo diễn phim tài liệu rất giỏi, theo tôi. Khi giao kịch bản tôi có yêu cầu: Nếu đọc lời bình bằng tiếng Quảng xin anh cho thêm một dòng phụ đề để... người Việt hiểu. Nhưng cũng cái giọng Quảng ấy đọc thơ thì rất hấp dẫn. Hôm giao lưu thơ, cụ thể là đọc thơ trước sinh viên và bộ đội Quảng Nam, các nhà thơ giọng Quảng thứ thiệt đã thể hiện thơ mình rất tuyệt vời. Cũng đi lên đi xuống, đi dọc đi ngang, giơ tay  biểu cảm, mắt nhắm rưng rưng... Ông Hữu Thỉnh vốn nổi tiếng là người đọc thơ rất hay, lấy nước mắt của rất nhiều người, nhưng khi nghe những nhà thơ giọng Quảng đọc thơ và diễn thơ thì ông...khiếp. Dù sau đấy, anh Bùi Công Dụng, một người rất tài hoa, phó văn phòng UBND tỉnh Quảng Nam, đoán ý của tôi rồi đưa lên blog của mình rằng: Văn Công Hùng rất mê mẩn giọng đọc thơ xứ Quảng, anh lặng đi nghe trong nỗi xúc động tột độ, nhưng sau đấy anh thú nhận: Tớ chả hiểu gì cả vì... chả nghe rõ lời, nhưng biết là thơ hay và giai điệu thì tuyệt... 

          Theo chương trình thì tháng 11 này sẽ đại hội chi hội nhà văn Việt Nam khu vực Tây nguyên. Có nhõn 11 người ở ba tỉnh Gia Lai, Đăk Lăk, Kon Tum. Đăk Nông chưa có ai, Lâm Đồng thì thuộc miền Đông, anh em Tây Nguyên muốn sinh hoạt chung với Miền Trung cho nó vui, thi thoảng đi họp gặp nhau, chứ chia cắt ra, biết đến khi nào mới gặp, mới nghe nhau đọc thơ, để "dẫu thấy hay nhưng nghe xong lại chẳng... hiểu gì?"...

                                                Pleiku đêm 03/10/2008
                                                          V.C.H

17 nhận xét:

yamaha nói...

Tiêu bác Hùng rồi, đang yên lành cớ chi bác lại tung bài này lên, thể nào cũng có kẻ từ dưới hầm chui lên ... cãi cho bác xem nhá ! Hí hí ...

Nặc danh nói...

Huhu

Nặc danh nói...

Huhu

Nặc danh nói...

Và bác Hùng con chơi quả đồng hồ gì đó to tổ bố ấy nhỉ? Nhìn bề mặt giống Ét-ka, nhìn dây đeo thì thấy có vẻ không phải.
Kết luận: Nhà thơ Văn Công Hùng đã áp dụng công nghệ tin học từ rất lâu rồi.
Nhưng cái đáng trọng nhất là chưa ai la ó vụ nào bác Hùng "đánh rậm" bài của người khác.
Kết luận: Bác Hùng không đăng bài thì thôi, đã post là của chính chủ luôn hề hề...

Trường Vân nói...

Tôi đã chứng kiến hai thầy giáo cấp 2 tranh luận. Một thầy nói: Hôm nay ăn chơi "thoải mái", thầy kia không chịu, cãi: ăn chơi "thoả mái" mới đúng. Tôi làm trọng tài, nói thế nào thầy "thoả mái" cũng không nghe, đành để cho hai thầy cứ "thoả mái" mà cãi nhau.
Sau này tôi có còm vào blog một nhà báo khá nổi tiếng cũng từ "thoả mái" này. Chờ mãi không thấy hồi âm hay sửa lại, chắc ngại...cãi. He he

Nặc danh nói...

Người Đà Nẵng:Thời chiến tranh,máy bay đang bay rà rà trên bờ sông Cẩm Lệ.Chẳng thấy Vi-Xi,một anh lính tâm lý chiến(sài Gòn) từ trên máy bay loa xuống:Mới học lớp năm mòa bày đẹt lồm cách moạng.Từ đưới các khóm lục bình năm cái đầu nhô lên cãi:Ê, tau học lớp tốm rồi đó nghe.Trên máy bay bén xuống một loạt chết bốn chú thành bốn liệt sĩ cãi.Một chú sống sót nghe núa bi chừ đang lồm ở trung ương.Văn Công Hùng đừng sợ,ta sẽ xuất hiện xư ng tên tuổi nếu có đứa mô hù dọa.

Dong nói...

Phàm là ai từng học chung với dân Quảng, thầy Quảng... thì phải hiểu tiếng Quảng, và có quyền nói tiếng Quảng khi muốn.
Có câu chuyện lưu truyền tận Cà Mau:
Đại trưởng là dân miền Tây, mấy ông lính là dân Quảng.
Nghe ì ầm, sếp sai một ông Quảng ra xem, thoáng chút đã chạy vào: Dạ, xe teng!
Không hiểu, ông miền Tây này sai một ông khác chạy ra, vô báo: Dạ, xe bạc thớp, teng mô mà teng.
Ông miền Tây muốn điên luôn, sai thêm ông nữa ra xem lại cho chắc chắn. Ra chút rồi vào báo: Chéng xưa.
Sếp miền Tây bó tay. Nếu là sếp Bắc cũng bó tay.
Dịch nghĩa: Xe teng= xe tăng, bạc thớp= bọc thép, chéng xưa= chiến xa.

Nặc danh nói...

Có chi mà ớn.Dân Quoảng Nôm cũng hay tự trào về cái giọng của mình chẳng hạn ở Quảng Nam không có xe đạp và xe lam,chỉ có xe lôm với xe độp thôi .he.. he..

Dân Tam kỳ nói...

Tôi dân Tam Kỳ, vô SG cũng lâu lâu. Hôm rồi đi nhậu, gặp ông bạn Miền Tây hỏi tôi : sao dân ngoài ông Liệt sĩ với Bà Mẹ VN anh hùng nhiều thế, Tôi nói tại dũng cảm ( theo kiểu chữa cháy ở HN vừa rồi, hehe). Một ông ngồi chung vọt miệng: hổng có đâu, tại dân mấy ông hay cãi mà ra thôi. Ổng mới nói rằng, dân Củ chi mà chui xuống địa đạo thì có thọt vô nách nó cũng nằm êm, còn dân mấy ông mà xuống hầm vài ba thằng là cãi, chẳng ai chụi ai, thằng thì xe teng, thằng thì bọc sét, thằng thiết giốp, cãi đã dỡ nắp hầm lên coi thằng nào đúng, thế là đi toi đâm ra nhiều Liệt sỹ là vậy. Ngồi nghĩ cũng có lý anh nhễ. Hehe, ông bà nói đâu có sai, chỉ có dân Bình Định bây giờ là sướng nhất, cỡ nào nó cũng lo, mà giờ hễ lo là được

Dân Tam kỳ nói...

Tôi dân Tam Kỳ, vô SG cũng lâu lâu. Hôm rồi đi nhậu, gặp ông bạn Miền Tây hỏi tôi : sao dân ngoài ông Liệt sĩ với Bà Mẹ VN anh hùng nhiều thế, Tôi nói tại dũng cảm ( theo kiểu chữa cháy ở HN vừa rồi, hehe). Một ông ngồi chung vọt miệng: hổng có đâu, tại dân mấy ông hay cãi mà ra thôi. Ổng mới nói rằng, dân Củ chi mà chui xuống địa đạo thì có thọt vô nách nó cũng nằm êm, còn dân mấy ông mà xuống hầm vài ba thằng là cãi, chẳng ai chụi ai, thằng thì xe teng, thằng thì bọc sét, thằng thiết giốp, cãi đã dỡ nắp hầm lên coi thằng nào đúng, thế là đi toi đâm ra nhiều Liệt sỹ là vậy. Ngồi nghĩ cũng có lý anh nhễ. Hehe, ông bà nói đâu có sai, chỉ có dân Bình Định bây giờ là sướng nhất, cỡ nào nó cũng lo, mà giờ hễ lo là được

Rượuhồng đàoQuảngnôm nói...

Eng hủng eng theỳ tét đèng đy ngôỷ dịch là: ăn không ăn thì tắt đèn đi ngủ.

Unknown nói...

He he! Bác gặp một anh dân Quảng "Thuần chủng" rồi! Vùng nào cũng thế! Mình cũng đã từng giật mình khi đi cùng một anh "Hà lam linh" vô quán dõng dạc gọi một cái lẫu cá "nóc"!? Giọng vùng miễn cũng là một thứ "văn hóa phi vật thể", có gì đâu đễ giễu cợt hay tự ti một cách quá lố phải không Bác? Còn chuyện hay cãi, cũng thấy nhiều anh không phải "biển số" 92 những cãi nhau chẳng kém cạnh gì! Thiết nghĩ, bên cạnh việc "bảo tồn" thì cũng nên "hội nhâp", phông văn hóa cũng nên là "mã nguồn mở" phải không Bác?

Unknown nói...

He he! Bác gặp một anh dân Quảng "Thuần chủng" rồi! Vùng nào cũng thế! Mình cũng đã từng giật mình khi đi cùng một anh "Hà lam linh" vô quán dõng dạc gọi một cái lẫu cá "nóc"!? Giọng vùng miễn cũng là một thứ "văn hóa phi vật thể", có gì đâu đễ giễu cợt hay tự ti một cách quá lố phải không Bác? Còn chuyện hay cãi, cũng thấy nhiều anh không phải "biển số" 92 những cãi nhau chẳng kém cạnh gì! Thiết nghĩ, bên cạnh việc "bảo tồn" thì cũng nên "hội nhâp", phông văn hóa cũng nên là "mã nguồn mở" phải không Bác?

Yoyo nói...

trieu nguyen : Chính xoác !

Con dê quảng nôm - đòa nẽng nói...

Kiểu ni mòa boác nớ nghe Ánh Tuyết hát giọng quảng thì răng hè ?

Nặc danh nói...

Tui tháy miềng cóa chi mòa tự ti nè Hà lôm theng bình Đà nẽng hay xe lôm xe độp .. thiệt thân thương .... miễn đừng nói con kẹc mòa phải nói con bận .... hehehe

Nặc danh nói...

Bình Định hay lo. Thừa Thiên ních hết. Bây chừ ai cùng phải lo.
En không lo của kho cùng hết
Chừng nầu chết mới hết lo