Hôm qua tại Pleku, một người đàn ông bị xe buýt tông chết. Mình ngồi xe ô tô thằng em chạy qua mà lạnh người, định dừng lại xem có gì thì giúp vì dân ta có thói quen dồn lại rất đông để xem và bàn tán chứ ít người ra tay giúp người bị nạn, trừ mấy bác xe ôm. Nhưng thấy đã có công an đứng đấy rồi, thêm nữa trên xe có phụ nữ nên xe mình chạy thẳng.
Vấn đề là sau đó chừng nửa tiếng, theo "tập tục" của báo mạng hiện đại, tin này đã tràn ngập.
"Nguyên nhân ban đầu được xác định, khi xe
mô tô BKS 81K2- 9802 do Đào Văn Hòa (45 tuổi) trú tại xã Ia Sao (huyện
Ia Grai) điều khiển theo hướng Nguyễn Văn Trỗi về Trung tâm Thương mại
Pleiku, đến gần ngã tư trên anh Hòa rẽ trái thì từ phía sau xe buýt BKS
81B- 002.41 của hãng xe buýt Đức Long Gia Lai do tài xế Nguyễn Hồng Thái
(50 tuổi) trú tại phường Trà Bá (TP. Pleiku) điều khiển chạy cùng chiều
với xe máy đã va vào tay lái bên trái xe của anh Hòa làm cả người cùng
xe ngã xuống đường. Hậu quả anh Hòa bị phần bánh sau xe buýt cán chết
tại chỗ".- Một tờ báo đăng tin. Tin này do 1 phóng viên rất trẻ viết, và anh Hòa, người thiệt mạng không may ấy, đã 45 tuổi thế mà chàng phóng viên này vẫn gọi trống không " khi xe
mô tô BKS 81K2- 9802 do Đào Văn Hòa (45 tuổi) trú tại xã Ia Sao"- may hai lần nhắc sau PV này đã gọi anh Hòa bằng anh. Việc gọi trống không tên nạn nhân lâu nay như là một "mặc định" của các phóng viên. Có lẽ do họ ghi lại từ biên bản của công an, và công an thì cũng hay... gọi trống không nạn nhân, như họ là thủ phạm gây án, đánh đồng nạn nhân và thủ phạm, ví dụ: xe máy BKS AA chở 3 lạng lách đánh võng đâm vào đuôi xe của Ng Văn C chạy đúng làn đường phía trước, kết quả: C chết tại chỗ, 3 người chạy xe máy BKS AA bị thương nặng.
Chưa hết, một loạt báo đưa tiếp tin sáng nay: lái xe bỏ trốn, lái xe nhốt khách trên xe... Thực tế thì trong luật cho phép lái xe rời khỏi hiện trường đến trụ sở công an gần nhất khai báo. Quy định này nhằm bảo vệ lái xe tránh khỏi đòn do người nhà bức xúc. Phần lớn nhà báo khi đến không thấy lái xe đều quy kết lái xe bỏ trốn. Việc này rõ ràng là... vu vạ. Xe đã đậu lại rồi thì trốn đi đâu nữa khi mà danh tính anh rành rành kèm theo xe?
Còn trong trường hợp cụ thể này thì là tài xế đã quýnh quáng bỏ chạy ngay, không kịp mở cửa chứ không phải khóa cửa. Anh ta, trong cơn hoảng loạn đã làm thế chứ không phải cố tình nhốt khách rồi bỏ trốn như rất nhiều báo đã đưa tin kiểu... vu vạ. Nếu đúng như thế anh ta sẽ bị tội nặng thêm rất nhiều. Còn gây tai nạn là trường hợp không ai muốn, trừ vài chú đầu đỏ đầu xanh lạng lách, khi vu vạ cho họ bỏ trốn, tự nhiên chúng ta đã khép thêm tội cho họ, gây sự bất lợi cho họ khi cơ quan công an chưa có kết luận điều tra. Đây là một cái tin như thế trên 1 tờ báo lớn: Sau khi cán chết một người đi xe máy, tài xế xe buýt Đức Long - Gia Lai đã khóa cửa, giam lỏng hành khách và bỏ trốn.
Mình nhiều lần phản ứng lối viết xách mé, gọi trống không tên nạn nhân như hung thủ, nhưng có vẻ việc này vẫn phát triển. Hay là các báo thì có quyền ấy nhỉ???
10 nhận xét:
Chào Anh Hùng,
Đó là sự thật đáng buồn, anh Hùng à.
Thời buổi nầy, phần nhiều (may là không phải tất cả) những người nắm cái "loa" thường hợm mình cho họ có cái quyền phán xét, vu vạ cho bất kỳ kẻ nào mà họ có thể!
Phải chăng, đó là do giáo dục nước nhà???
Buồn như chấu cắn!
Tóm lại là phải xem xét lại trình độ nghiệp vụ của các nhà báo quê mình.
He he , anh Hùng đang phê và tự phê bình đây.
Hình như phê bình và tự phê ( khác xa với phê là sướng ) là động lực phát triển của xã hội.
Báo chí là quyền lực thứ... 4 mà. Quyền nào chả lạm, nên gọi ai bằng thị nọ tên kia hay đánh trỗng cũng chính là của bọn lùn văn hóa lạm quyền.
Hì hì...đành cũng phải dùng một cụm từ quen thuộc là : Ở cái xứ ta nó thế đấy !
Khi thiếu văn hóa, phản văn hóa, phi văn hóa, tóm lại là ... nghịch văn hóa, được mặc nhiên xem là bình thường, thì đó lại chính là một thứ "văn hóa" cho những người, xã hội nào chấp nhận sự "bình thường" ấy. Ở VN, nhiều suy nghĩ, hành vi, thậm chí chính sách... cóc cần văn hóa đích thực như thế đã từ lâu là chuyện thường ngày rồi. Biểu hiện qua chuyện rất thích nhai lại các giá trị thâm sâu mà bản thân không hề có, song thực tế toàn làm các loại việc bôi bác, dở hơi. Bác Hùng chớ ngạc nhiên và phẫn nộ nữa kẻo biến thành người ... ngoài hành tinh mới rớt xuống đất đấy !
Nhiều thứ rẻ tiền lắm...
Thời anh em ta đi học: Tiên học Lễ, hậu học Văn. Còn nay: Tiên học đớp, hậu học đút nên mới đào tạo ra 1 số bọn PV, nhà báo (kể cả loại người có chút quyền trong các cơ quan nhà nước) ăn nói trống không, hỗn láo, hợm hĩnh. Đặc biệt hỗn láo với vong linh người vừa hoặc đã mất thì kg thể lượng thứ!
Cách đây vài ngày, mình có việc fải ra Phòng công chứng của phường. Cậu nhân viên, có lẽ ít hơn mình 20 tuổi (mình U70!), mình thì dùng từ "xin", câu ta: "xxx đồng"; rồi: "2 rưỡi chiều ra lấy". Được việc nhưng Buồn!
Phần nhiều do giáo dục mà nên.
Chào anh Hùng trọc heee
em nghĩ là một số phóng viên đều học cùng trường,lớp,lại ngồi chung một bàn,một thầy chung nên cách hành văn của họ giống nhau như một rổ bưởi anh ạ.Em cũng nhận xét về vấn đè này nhiều rồi,càng đọc càng chán.hình như,các báo mạng toàn coppy tin của nhau rồi cho thêm chút ớt,chanh là kiếm được vài trăm k rồi.
- Em chào bác Hùng!
Bựa ni em chộ bác thiệt tức cười, chừ …tra rồi nên bác bắt đầu có biểu hiện …lẩm cẩm hay răng a… Việc có rứa thôi mà bác Hùng nhà mềng cứ hay lăn tăn.
Theo em thì cấy chuyện mấy eng nhà viết kêu tên nạn nhân theo cách kêu của mấy eng công an thì …thường thôi. Quanh chuyện “kêu xưng” chi đó, thì lâu ngày có vụ ni vui hơn em xin hớt lẻo bác nì:
Thằng Z, bạn nay U44, đang mần sĩ quan một doanh nghiệp ở gần Ia Sao… chỉ vì cái tội…ngứa mồm nên cũng bị kêu tên không không như rứa. Chuyện là hắn thấy trong đơn vị có một cây xanh thuộc loại “hàng độc” tự nhiên …mất rất chi là vô lý. Bỗng dưng cái thân xác còm nhom của hắn rần rật nổi lên căn bệnh “mần chủ tập thể” xui khiến hắn mò vô hiện trường tìm hiểu, lọ mọ dò hỏi công nhân của một doanh nghiệp có “máu mặt” đang thi công ở đó. Ai dè mấy ngày sau có trát của cơ quan điều tra đơn vị đòi. Sau khi đưa hết tinh thần XHCN ra để rổn rảng trình bày hết với cơ quan điều tra, hắn yên tâm ra về rùi cứ đinh ninh chờ công lý.
Bác biết răng không?! Hai tháng sau, hắn nhận được một bản thông báo kết luận điều tra, cụ thể: “Z đã có hành vi vu khống ÔNG B, 31 tuổi là giám đốc DNTN …”. Khi mọi sự an bài, trên trời rớt xuống thêm một cú điện thoại “chú lo mà chự lấy nồi cơm nhà mềng, hơi mô dại dột giây vô mấy chỗ đó”.
He he… suốt tháng nay hắn cứ nghiến răng đi đi, lại lại như một thằng trầm cảm, cái mồm lầu bầu “ m…, ít ra tau cũng cán bộ đảng viên, tù tội chi mô mà kêu tên tau như phạm. Còn thằng nớ, nít ranh buôn trên bán dưới thì ông hẳn hoi mới…đau chớ…”
Nghe rứa thì thằng em dại của bác đây cũng chỉ biết nhăn răng…cười. Tại răng em cười? Tại em biết …thức thời, biết hội nhập và phát triển.
Đăng nhận xét