------------------
Đang
là mùa đẹp nhất ở Tây Nguyên. Trên một chuyến xe xuống Krông Pa, mấy
anh em nhà văn chúng tôi lan man với nhau đủ thứ, rồi loanh quanh lại
quay về... lễ hội. Lâu rồi không còn thấy những cái sợi bông mỏng tang
trắng xóa bay lơ lửng trên trời Pleiku vương vào đầu vào áo mọi người
vào cữ tháng này nữa. Tự nhiên tôi nhớ những cái sợi bông ấy là bởi, hồi
mới lên Tây Nguyên, cứ khi nào thấy cái sợi bông ấy bay lửng lơ trên
trời là Tây Nguyên có lễ hội, là Tây Nguyên vào mùa lễ hội. May sao, ven
đường xuống Krông Pa, cái đường 25 ấy, vẫn còn những cây pơ lang rất
đẹp. Những cây pơ lang đứng cô lẻ bên đường, bung lên trời những tàn lửa
chói chang làm nao nao lòng những kẻ duy mỹ ham xê dịch chúng tôi. Pơ
lang thường xuyên nhắc về lễ hội. Nhìn thấy pơ lang lại thấp thoáng tưng
bừng lễ hội. Thường thì mỗi khi đâm trâu, người ta trồng một cây pơ
lang làm cọc nêu. Bỏ mả (pơ thi) người ta cũng trồng cây pơ lang, vì thế
cứ đếm cây pơ lang ta có ngay số lượng những lễ mà người làng ấy đã
làm. Pơ lang thực ra là cây hoa gạo ở đồng bằng, là cây mộc miên ở phía
bắc, cái tên mộc miên rất hay, vừa lãng mạn vừa cổ kính, nhưng cái tên
pơ lang nghe lại cứ nao nao một nỗi nhớ nhà. Nhớ ngày xưa, cái thời Tây
Nguyên còn là một bí ẩn với nhiều người ở đồng bằng, một hoa khôi của
Gia Lai làm ở xí nghiệp In đi đâu cũng được các chàng trai thành phố
đồng bằng gọi là "Pơ Lang của anh ơi". Cô này người Kinh nhưng đi đâu
cũng bảo mình là Hơ Lan người Ba Na, gọi riết một hồi thành Pơ Lang,
chết cái tên ấy. Rồi đến một đoàn cải lương Gia Lai thứ thiệt cũng lấy
tên đoàn Hoa Pơ Lang nổi đình nổi đám một thời. Có thời mấy nhạc sĩ Gia
Lai làm một cuốn sách, đã cố công nhờ một họa sĩ vẽ thật giống một bông
hoa pơ lang làm bìa sách. Pơ lang ở Tây Nguyên có hai loại, loại có bông
bay trắng xóa vào dịp tháng ba tháng tư, thân không có gai, và loại hoa
đỏ rực như đốt cháy cả bầu trời cũng vào cữ tháng ấy thân có gai. Ngoài
ra ở Tây nguyên mùa này còn một loại cây nữa cũng giống pơ lang, nó là
loại vông rừng, hoa cũng rất đỏ, rất rực rỡ. Nhắc vông rừng lại nhớ vông
đồng, là cái cây ngô đồng nổi tiếng trong thơ: Ngô đồng nhất diệp lạc/Thiên hạ cộng tri thu- Một chiếc lá ngô đồng rụng, thiên hạ đều biết mùa thu đang đến...
Ở Huế có mấy cây ngô đồng như thế, người ta xếp nó vào loại "Huế bảo"-
tương đương quốc bảo, giữ gìn và bảo tồn với chế độ đặc biệt như bảo tồn
hệ thống đền đài lăng tẩm, ngày xưa vua Minh Mạng đã phải cho khắc nó
lên Du đỉnh trong hệ thống Cửu Đỉnh nổi tiếng đặt trong đại nội biểu
hiện uy quyền của triều đình. Khi viết đến đây, tôi đã tốn năm cú điện
thoại cho nhà văn và là một kỹ sư nông nghiệp- anh Phạm Đức Long, anh
này lại tốn đến bốn cú điện thoại nữa (cho chắc chắn) cho hai chuyên gia
đầu ngành lâm nghiệp ở Gia Lai để xác định một điều rằng, cái cây vông
cổ thụ ở đường Nguyễn Du, đoạn phía trên, bên hông sở Y Tế ấy, có phải
là cây ngô đồng không. Kết quả một người khẳng định là Ngô đồng, còn một
người bảo nó là Vông đồng, còn ngô đồng chỉ có trong tưởng tượng, nó
như lá diêu bông của Hoàng Cầm ấy. Tôi thiên về ý người trước, chỉ bởi
người sau bảo Ngô đồng chỉ có trong tưởng tượng, trong khi nó đang tồn
tại ở Huế, mà đến mấy cây, có cả trên cửu đỉnh từ cách đây mấy trăm năm.
Và rất nhiều trong thơ, cả ca dao nữa: Chiều chiều ra đứng Tây lầu Tây, thấy cô tang tình gánh nước, tưới cây tưới cây ngô đồng. Rồi: Ô hay, buồn vương cây ngô đồng/ Vàng rơi! Vàng rơi! Thu mênh mông...
Nhưng lại cũng phải nói điều này, rằng cái cây ngô đồng tôi thấy ở Huế
ấy, nó... khác cây ở đường Nguyễn Du này. Nhưng dù thế nào, nó cũng là
giống cây quý. Thế mà cách đây mấy năm, suýt nữa cái cây này đã được...
chặt hạ?...
He he, đang xoang đấy-Ảnh Phan Thị Vàng Anh chụp
Tháng
này là mùa hội, người Tây Nguyên gọi là Ning Nơng, ăn chơi quên ngày
tháng, bao nhiêu sinh lực của cải của cả năm đổ ra cho lúc này, người ta
đắm đuối với nhau, với trời với đất, với thiên nhiên cây cỏ, người ta
trao nhau tất cả những gì dành dụm trong năm trong cuộc đời, trao vô tư,
không toan tính, không vụ lợi... Tôi đã từng được dự những lễ hội như
thế ở tại đất Krông Pa này, đắm say và tình tứ, hòa nhập và si mê, những
con người phóng khoáng và hiền minh đã cho tôi hiểu thế nào là tự do,
thế nào là ý nghĩa đích thực của cuộc sống, thế nào là niềm vui bất tận
khi mình được sống hết mình, thở hết mình, đắm đuối hết mình với những
gì mình thích, mình yêu và mình thấy thoải mái.
Chán
nhất của lễ hội hiện nay là khi nó được bàn tay đạo diễn của một vài
nhà "thông thái" người Kinh. Đây là những người cái gì cũng biết nhưng
rốt cục lại chả biết gì cả. Họ tự cho mình cái quyền can thiệp vào, sắp
xếp lại, thậm chí là thay đổi, thay đổi cơ bản kết cấu và cả chi tiết lễ
hội. Mà thế thì nó không còn là lễ hội, nó trở thành văn nghệ quần
chúng, thành biểu diễn. Cái khác nhau giữa lễ hội dân gian và văn nghệ
quần chúng chính là ở tính tự nhiên của nó. Ở lễ hội dân gian, không có
diễn viên, không có khán giả, tất cả hòa nhập trong một không gian tuyệt
vời, một thời gian không hạn định, lễ nghiêm ngặt, hội hết mình trong
một niềm tin trong trẻo nhân hậu vào Yang, vào niềm tin và vào chính
mình. Còn văn nghệ quần chúng là diễn, có bàn tay đạo diễn của người
khác, nó dùng để thi thố, nó phục vụ cho... cán bộ và không vô tư, nó vụ
lợi, vì... giải thưởng, vì những điều ngoài nghệ thuật...
Trong
các lễ hội tôi đã được tham gia thì bình dị nhất là lễ hội cơm mới, sôi
nổi nhất (và cũng hồi hộp nhất) là lễ ăn trâu, lâu nhất, nhiều nhất là
lễ pơ thi... Lễ hội cơm mới, tiếng Bana là Sa Mơk, tức ăn cốm, mà ăn cốm
thì tránh sát sinh. Tránh chứ không cấm. Thế nên vẫn có thịt, nhưng chủ
yếu là cơm và rượu. Còn lễ ăn trâu thì đương nhiên là phải đâm trâu,
rồi sau đó là ăn trâu. Nhiều người yếu bóng vía và tỏ ra ta đây nhân
văn, bèn lên án tục đâm trâu, cho là con người ác, man rợ, không cao
thượng... họ làm như cả đời họ, hay người thân của họ chưa từng cắt cổ
một con gà, một con vịt, thậm chí là con chim bồ câu... Lễ pơ thi thì
rất nhiều bò và rượu. Tôi đã chứng kiến một cái lễ pơ thi ở huyện Chư
Păh cũ, người ta đã giết hàng trăm con trâu và uống đến hàng nghìn ghè
rượu trong liên tục gần hai mươi ngày. Người Tây Nguyên theo tín ngưỡng
vạn vật hữu linh, vì thế các lễ, kèm theo nó là hội, nhiều là đương
nhiên. Vòng đời con người bắt đầu từ lễ thổi tai cho đến lễ pơ thi, vòng
đời cây cũng thế, luôn được đặt trong hệ thống tín ngưỡng, bởi cái cây
nó không chỉ là cái cây, nó chính là ý chí của trời, của Yang, là khát
vọng của con người ở cái thời mà khoa học còn rất tù mù, người ta lý
giải cuộc sống bằng những giấc mơ, bằng những cắt nghĩa vào thượng đế,
vào những quy luật siêu nhiên...
Mùa
này Tây Nguyên đẹp lắm. Nắng thì vàng, mây thì xanh, gió thì ào ạt, pơ
lang nở hết mình và con người thì phát tiết rực rỡ. Con gái như phô như
bày hết vẻ đẹp trời cho, những đường cong, những khối tròn, những lúng
liếng, những mơ màng... còn con trai thì cứ như ngây ngây say... Nếu có
điều kiện, bạn hãy về làng, hòa vào một lễ hội nào đó, và say...
Hoa Gạo chùa Hương |
Pơ lang Tây Nguyên |
Vẫn là Pơ lang Tây Nguyên |
Bông gòn |
2 nhận xét:
Từ nhà thơ cố đô đến nhà thơ núi rừng có "diễn biến hòa bình" nào không vậy bác Hùng ?
Sao trong bài này e toàn thấy nhà rông lợp ...tole vậy bác, lại còn màu mè nữa ? Thấy không ưng cái bụng chút mô hết!
Đăng nhận xét