K/G : Nhà thơ VCH.
Từ HN, xin thăm nhà thơ VCH. Vào blog, có nhiều chia sẻ.
Bài viết về ông bộ trưởng Quốc phòng MỸ, hay lắm, nhiều bạn thơ văn OK.
Lại có khoản cách tân thơ. Tôi gửi bài Tản Bút này, chia sẻ thêm.
Phan Cung Việt
đây là 1 bài tản bút khá dí dỏm, xin trân trọng giới thiệu với bạn đọc.
--------------
VIÊM ĐẠI TRÀNG THƠ
Tản bút của Phan Cung Việt
Thời nay ai cũng lao tâm lao lực. Thượng vàng hạ cám đều vậy.
Tham nhũng , siêu tham nhũng và không tham nhũng được tẹo nào đều vậy. Ngày xưa
có lục súc tranh công. Thời nay cái sự lao tâm lực thì không phải tranh gì nữa.
Ai cũng như ai. Bởi vậy mà xã hội có sự đoàn kết thương cảm ngầm chăng ?
Anh tài chính giá cả. Anh giao thông. Anh tầu biển. Bác sỹ
bệnh viện. Thầy cô lên lớp. Sinh viên xin học và xin việc. Người mẫu người đẹp
lo bán cái tự có để sống. Quan lo rao giảng. Anh nhà thơ ất ơ lo làm thơ …
Ai bảo anh thơ là nhẹ nhất. Cứ phải tưởng tượng đường thơ
bây giờ nhiễu loạn như hoặc hơn lộ trình giao thông. Lập thân tối hạ thị văn
chương. Chữ nghĩa văn chương không bằng cái xương con cá lẹp. Con ơi đừng lấy
chồng thi sĩ…Xưa đã phải kêu trời như vậy. Thời nay thì cái lập thân tối hạ ấy,
cái xương con cá lẹp ấy còn hạ đến đâu ?
Thi sỹ ngồi trách Ông Xanh, rồi trách cả Thi hào Nguyễn Du .
Xưa cụ Nguyễn tự tả mình khi viết Kiều hay định chuyển nghiên cứu nam dược và đông
dược về chứng đại tràng : Khi tựa gối,
khi cúi đầu/ Khi vò chín khúc, khi chau lông mày… Thiên tài quá, ứng quá.
Mô tả việc ngồi làm thơ, cả nghề thơ, và cái tư thế, thao tác khi ngồi đại để
giả tỏa cái viêm đại tràng như vậy thật là thiên tài. Chỉ riêng câu ấy đã là
đại thi hào rồi. Đố thi sĩ đời sau nào viết được một câu tả cảnh tả tình tả
bệnh tài đến vậy ?
Nói nhiễu loạn giao thông chính là nhiễu loạn trong cái tâm.
Tâm loạn là loạn tất. Đến nỗi cái ông nhà văn nào đó phải nói thẳng toẹt ra là
bà vợ vẫn ví thơ bây giờ với cái ấy, gí thơ vào cái ấy. Đến như tôi một nhà thơ
chính hiệu thiểu năng mà đến lúc bí quá cũng làm thơ về cái miếng dán ngực, cái
nịt vú của phái đẹp. Bí quá, thiểu năng quá, viết vống lên như vậy để tự mình
huyễn hoặc mình, tự kích thích mình. Để cách tân thơ.
Cách tân thơ ? Ối chà chà. Không cách thì không xong, cứ để
cũ mãi, nhưng cách là cách thế nào đây. Phải chăng thơ vốn dĩ gần với bệnh lí
đại tràng như Nguyễn Du tiên đoán, lại gần với chữ Cách mạng, tức là cách tân
thơ. Chao ôi, lối nào thì cũng làm cho cái anh nhà thơ nhiễu loạn dẫn đến tâm
thần cả.
Anh bạn nhà thơ thân thiết thỉnh thoảng từ nhà vườn Sóc Sơn,
tìm về chốn cũ, ghé thăm và đàm đạo thơ văn với tôi ở Bản Phè. Lần nào anh cũng
đọc cho tôi một câu thơ xưa thật là hay. Anh đang gom những câu thơ như thế,
kèm lời bình của riêng anh, kí thác cả cái nhiễu loạn thơ nay, làm một tập bình
thơ độc đáo, có tựa đề : Những Câu Thơ Đọc Đến Lạnh Người. Rất chân cảm và mới.
Cũng là một cách cảm, cách nghĩ, cách phát biểu thông minh về thơ ta hiện nay.
Đường thơ xưa nay có những chặng cách tân thơ. Thơ mới là
một thí dụ. Lứa các nhà thơ sau đó làm cái cuộc thơ phá vần cũng là một thí dụ
, dù chưa thành đạt lắm. Những cuộc cách tân thơ như vậy thật là quý giá. Nó
thay y phục và cả tâm hồn mới cho Nàng Thơ. Nhưng tôi đó rằng, so với người nay
và thời nay, những cuộc cách tân trước có cả thiên thời, địa lợi và nhân hòa.
Lớp người thơ ấy cũng có tâm thế, tri thức duyên phận rất khác. Họ giỏi một
ngôn ngữ mới, tức là ngôn ngữ thời thượng bấy giờ, nhưng không vì thế mà ganh
đua đưa ồ ạt vào thơ, ganh đua thành nhà thơ. Rồi la toáng lên và chia chác
trao nhau danh hiệu mĩ miều : Cách Tân Thơ .Cũng đồ rằng các vị nay, kể cả mấy
vị có chức sắc làng thơ, cứ ngửi thấy mùi Angle, mùi Mỹ Quốc là ok tuốt, cho đó là cách tân thơ rồi. Xin thưa, sao mà
dễ rứa .
Anh bạn tiến sỹ của tôi là bác sỹ phẫu thuật ngoại khoa. Nổi
tiếng ở mổ đại tràng và ung thư đại tràng, anh lại hứng chí làm thơ. Nhưng bập
vào rồi mới thấy không dễ. Anh lại nhiễm vào chứng Đại Tràng Thơ như cụ Nguyễn
đã viết : Khi tựa gối, khi cúi đầu… Làm vài bài cho hay, thù tạc với mình, với
nghề nghiệp của mình, với người thương yêu của mình thì không sao, tưởng thành
nhà thơ hóa ra cũng dễ…Nhưng lạc vô rừng thơ rồi, thì mới thấm thía : Khi vò
chín khúc, khi chau lông mày…Tẩu hỏa nhập ma.
Vui thay , mà cũng sợ thay !
Phè Mổ, 6.12
PCV.
---------------
Và bây giờ xin đăng lại bài thơ "tân hình thức" mà không ngắt dòng một cách cố... hình thức nữa xem sao ạ:
BUỔI SÁNG MỚI
buổi sáng tôi
gõ anh gõ
ban mai một ngày
mới
những con chữ đuổi
nhau như sóng dạt bờ
nhặt về
một tình yêu như là
trời ban cho ta định mệnh.
có đôi quang
gánh đặt hờ bên rệ cỏ khô
cả
con đường khô
bàn chân em bước
những ngón buồn bấm đất
đất như là chân trời khát
tiếng vọng đò ơi.
rồi cũng đi
hết một bình minh
đi hết
những chân trời hoan lạc
ta giờ này
ngồi bấm đốt ngón tay mới hay mình dở hơi
mình chỉ
là con sâu rau trong
nồi canh sinh viên bõng
nước
ta nhận ra
thực chất của mình
một
chân không chưa trong suốt
mà vẫn
còn những ảo mờ trong ý nghĩ
vẫn
những quay cuồng
khi
cuộc đời cần ta
lặng gió
ta con bung
xung
xoay theo vòng cối xay gió
nhưng
vẫn ào ào khát vọng yêu em
như ta dồn lực cuối cùng
vào một
khoảng trời trong sáng nhất
ở
đó chúng mình là pha lê lấp lánh
tranh cử với các vì
sao về lòng tự trọng và thế thái nhân tình
bây giờ là
buổi cơm trưa nguội ngắt
ta rạc
rời nhai ý nghĩ sao băng...
7/6/2012
5 nhận xét:
Đất như chân trời khát tiếng vọng Đò ơi...
Bài thơ hay quá
TBX
Rõ ràng là hiện đại và tân hình thức còn gì.
Nói về nhân tình thế thái- " so sánh thời thế" là khập khiểng. Tuy nhiên thời nào cũng có cái hay cái dở của nó, nhưng tính tự do, lòng trung thực, yêu, ghét...thời xưa đều đáng yêu cả. Còn thời nay nó thâm hiểm, mưu mô và xảo quyệt quá...kinh quá!
Tôi nhớ câu thơ của ai đó:
..."lang thang lại lội về nguồn/ ngẩn ngơ ngôi sao mờ chóp núi/ tiếng vượn kêu thanh sạch...tiền nhân/ thuở lượm hái dẫu lầm trái đắng/ đầu sông ơi, ta yêu chổ tắm truồng"...
hai câu cuối hay lắm lắm. Rất hợp với tâm trạng của em bây giờ sếp ạ.
Mạn phép các bác nhà thơ cho em nói leo mấy câu.
Theo em Nàng Thơ phải là Nàng , nghĩa là phải đẹp , phải tình tứ , phải nồng nàn ,phải lơ mơ,phải sexy...
Các bác có thể khoác cho Nàng bộ đồ mới , cái tên mới , nhưng đừng biến Nàng thành gã đàn ông nửa tỉnh nửa quê ,nửa đàn ông nửa đàn bà và gọi đó là thơ cách tân.
Cũng như thơ Bút Tre có thể là chàng thơ cục mịch thông minh để xả stress ,chứ không thể là Nàng Thơ được.
Làm thơ thì phải có vần
Nếu không em ứ mặc quần ngâm thơ
Đăng nhận xét