VĂN CÔNG HÙNG
BÔNG XUYẾN CHI MÀU TRẮNG
          và buổi sáng
trời trong như nước mắt
          nhớ thương ơi
lẩn quất tự phương nào
          cây thảng
thốt nghiêng ta về tâm bão
          xuyến chi này
trắng mở giữa hanh hao
          con thuyền
giấy vẫn căng mình trên gió
          suốt mùa xuân
bạc phếch nắng hè
          ta gấp gáp
trên môi điều ẩn giấu
          nhớ thương
này biết cất vào đâu
          ngoài sông
rộng cánh buồm nương mắt với
          chùm gạo xanh
rấm rứt áo người đi
          bờ đê nhỏ mờ
như điều muốn gửi
          vời vợi cánh
đồng ta mơ ban mai
          những bình
minh tràn trề hy vọng
          ta giữ nhau
phút lóe sáng đầu ngày
          sau nỗi nhớ
còn gì ru nhau nữa
          cả vạt thời
gian vô nghĩa ùa đi
          còn lại đấy
những mơ hồ thắc thỏm
          hy vọng nào
len lén đốt tan đêm...
                                     Đêm
25/3.
                                      V.C.H
NGỒI VÀ TƯỞNG TƯỢNG...
                    có người bỏ quên nỗi nhớ
                   ở
đâu tận phía cuối trời
                   nổi
nênh những trưa mây bạc
                   về
đâu cảm giác chơi vơi
                   thắc
thỏm cầm lên bàn tay
                   vân
du buồn trong hơi gió
                   thoảng
như giấc mơ không thật
                   thấy
mình như một bơ vơ
                   hình
như có một vùng quên
                   chênh
vênh trong màn sương đỏ
                   hình
như bầu trời quá nhỏ
                   đến
đâu cũng vệt hương quen
                   rồi
mai rồi mốt thật xa
                   gặp
nhau có còn xưa cũ
                   rồi
rêu lên căn phòng lạ
                   mắt
nhau cười trong biếc xanh
                   có
người nhặt về nỗi nhớ
                   luyện
thành báu vật ngẩn ngơ
                   bồn
chồn câu thơ xa vắng
                                      Tối 17/3/2012
GA CUỐI
 không tốc hành
cũng chẳng chậm chẳng nhanh
        đi suốt cuộc
đời ta về ga cuối
        bông hoa
chiều biếc vội 
trong mưa
          bao ga ngầm,
bao ngang dọc 
xuống lên
          nơi ga cuối
ta về cùng nỗi nhớ
          đường ray nào
song song chân mây
         ga cuối này
như hẹn từ lâu
nên dẫu thu 
vẫn đang sen nở với
         những giọt
sương đang níu trĩu cành
          ga cuối 
          một ngày
          ta tới...
Pleiku 4/10/2011
                                                                                          V.C.H 
TẬN CÙNG GIÓ
                   trước
em không có ai
                   sau
em rồi cũng thế
                   một
ô trắng vô hình
                   mênh
mông ngàn đêm vắng
                   trước
đêm là giấc ngủ
                   trước
mình là hư vô
                   trước
buồn là nỗi nhớ
                   trong
tận cùng gió lên 
                   như
thả vào xa xôi
                   chút
hương rời nông nổi
                   một
thời không mãi mãi
                   những
cánh buồm đang nâu
                   hoa
xoan đã ngỏ lời
                   bờ
sông giờ đã tối
                   người
đi như là vội
                   chậm
dần xa như xa
                   bây
giờ em ở đâu
                   phố
dài như dấu hỏi
                   mình
qua miền cứu rỗi
                   thắp
lên ngày không quên
                                      22/3/2012
5 nhận xét:
Cũng thường thôi!
@ minhphuong:
-------
Hề hề chính xoác.
Thường là thường thế nào nhỉ?! Em thấy hay tuyệt!
Cảm xúc chạy đâu mất rồi?
VCH " CHỚI VỚI TRONG CÁI MIÊN MAN" . Gã buồn nhưng chưa tới!
Đăng nhận xét