Chưa thấy ai giải thích rằng thì là tại sao những tộc người ở Trường Sơn Tây Nguyên lại làm cái nhà rông to và cao thế, trong khi cái đình người Việt lại bề thế chiều ngang chứ không chú trọng chiều cao. Không chỉ thế, những mái đao cong vút mềm mại còn làm cái cảm giác chiều cao, vốn dĩ đã không cao trong thực tế, trở nên gần gụi rất nhiều. Nhiều lúc tôi có so sánh, cái nhà rông nó như cái nhà thờ của Thiên chúa giáo còn cái đình nó như cái chùa của Phật giáo. Là nói về hình dáng chứ không dám đi sâu vào triết lý tôn giáo.
Và ngay ở các tộc người Trường Sơn Tây Nguyên thì
hình dáng nói chung, chiều cao nói riêng của nhà rông cũng khác nhau.
Lần đầu tiên vào khu du lịch "Một thoáng Việt
Nam", tới chỗ có cái nhà rông rất đẹp mà do chính người Bahnar
được mời xuống để dựng, rất công phu, tôi có nhận xét, nó hơi lai
nhà rông Sê Đăng. Sau hỏi ra thì đúng là tốp nghệ nhân Bahnar ở Kon Tum
được mời xuống làm cái nhà rông này ở gần vùng người Sê Đăng. Sau
này, khi tiếp xúc với 2 nghệ nhân là Yoan và Yai người Jrai ở Plei
Choet, Pleiku, tôi có hỏi ý này thì cả 2 ông đều bảo tôi nhận xét
đúng.
Các tộc người Trường Sơn Tây Nguyên kéo từ Quảng
Bình vào tới Lâm Đồng, thực chất chỉ có một số tộc người phía Bắc
Tây Nguyên là có nhà rông, có thể trước đó tất cả mọi tộc người Tây
Nguyên đều có nhà rông, nhưng hiện tại từ người Jrai Đăk Lăk trở vào
người ta không thấy nhà rông nữa, mà thay thế bằng nhà dài, dù nhà
dài và nhà rông công năng rất khác nhau, một bên là nhà ở gia đình,
một bên nhà chung của làng. Có tộc người ở phía thấp của dãy Trường
Sơn như Kơ Tu vùng Quảng Nam thì nhà rông thường nhỏ và thấp. Tên gọi
cũng khác, họ gọi là nhà Gươl. Nhà rông của người Jẻ Triêng Kon Tum
cũng nhỏ và thấp gần như Kơ Tu, trong khi sát đấy, nhà rông người Sê
Đăng rất cao và hùng dũng. Người Sê Đăng cũng thường ở rất cao, đường
lên rất hiểm trở. Tôi từng có một chiều mưa sâm sẩm tối, trèo lên
được cái làng Sê Đăng mà mướt mồ hôi và mỏi nhừ gối. Tất nhiên người
làng thì họ đi thoăn thoắt, lại còn đeo gùi nữa. Một tiền bối đi
cùng giải thích, người Sê Đăng có thiên hướng làm làng như pháo đài,
họ chọn thế đất cao ở một lưng núi, đường lên rất hiểm trở, và có
ai lên làng là biết ngay. Đã cao thế, mà cái nhà rông lại rất cao
nữa, cao nhất trong hệ thống nhà rông Tây Nguyên. Người ta thường ví
cái nhà rông Tây Nguyên như lưỡi búa ngược găm vào trời xanh là chính
từ cái nhà rông Sê Đăng này, chứ nhà rông Jẻ Triêng, Bahnar hay nhà
Gươl Kơ Tu nó như con gà mẹ giữa đàn gà con là các nhà sàn lúp xúp
xung quanh chứ không vút cao ngạo nghễ phi thường như thế.
Tất nhiên vút cao nhưng vẫn hài hòa, mềm mại, cái
tài của nhà rông là như thế. Và cũng nhờ thế mà nó tồn tại được
giữa những cơn gió Tây Nguyên cực kỳ hung hãn. Cái nhà rông đẹp nhất
ở Tây Nguyên cho đến giờ mà những người từng sống từ thời ấy đều
công nhận là nhà rông làng Kà Đừ của người Sê Đăng Sa Thầy. Bây giờ
hình như làng Kà Đừ thuộc thị trấn Sa Thầy. Năm 1981 khi tôi lên Gia
Lai Kon Tum nhận công tác thì nghe tin cái nhà rông làng này vừa bị
sét đánh cháy. Hồi ấy giao thông khó khăn, từ Pleiku lên Sa Thầy nhanh
thì trọn một ngày, không thì hai ngày, mà cái tin nhà rông làng Kà
Đừ cháy về tận Pleiku thì chứng tỏ nó phải như thế nào, bởi như đã
nói, nhà rông là của làng, do làng sở hữu. Hồi ấy nhà rông rất
nhiều, các làng đều có nhà rông, vậy nên cái nhà rông của một làng
cháy mà tới tận Pleiku biết thì nó phải hoành tráng tới cỡ nào.
Phải mấy năm sau tôi mới có dịp lên Sa Thầy, và vẫn thấy cái nhà
rông cháy ở đấy. Nó gần như bị sét bổ làm đôi. Có người ví, thì
nó như sét đánh sét thôi. Hai lưỡi sét chém nhau, một lưỡi sét của trời,
một lưỡi sét của người.
Về số lượng nhà rông thì tỉnh Kon Tum nhiều nhất.
Và ở đây cũng có một ông bí thư "cứu" nhà rông một cách
thiết thực nhất.
Ông là Sô Lây Tăng, bác sĩ, người dân tộc Jẻ. Từ bác
sĩ, ông làm giám đốc sở rồi chủ tịch rồi bí thư tỉnh Kon Tum. Ông
là người từng... dọa Quốc hội là nếu không đồng ý cho quê ông (Hồi
ấy đang là tỉnh chung Gia Lai Kon Tum, chưa tách ra như giờ để nghe đâu
lại đang có đề án để... nhập lại) làm thủy điện Ia Ly thì ông sẽ...
đóng khố đi họp quốc hội. Hồi ấy chuyện ấy nó động trời và ông
nói là làm thật, chứ không như giờ, để hô hào bảo tồn bản sắc, có
những người chả liên quan gì cũng chơi bộ quần áo dân tộc bản địa
Tây Nguyên vào ngúng nguẩy đi lại trên... ti vi hoặc những chỗ hội họp
đông người. Và có thể là... sợ ông làm thật nên cái thủy điện Ia Ly
được khởi công và giờ nó đang cung cấp 720 mê ga oát điện cho quốc
gia.
Thì trước đấy, nhà rông nó là đương nhiên ở các buôn
làng của các dân tộc có nhà rông. Tất nhiên, có những nhà rông đã
cũ, đã cháy như nhà rông Kà Đừ chẳng hạn, không phải ngày một ngày
hai làm lại được. Nhà rông là của làng, do dân làng làm và sử dụng.
Nó mang yếu tố tâm linh, và cả vật chất. Nhà rông càng to càng đẹp
thì làng ấy càng giàu càng hùng mạnh. Còn yếu tố tâm linh thì tất
nhiên rồi. Nhà rông, nó rất văn hóa, rất nhân văn, rất truyền thống,
rất bản sắc, rất dân tộc, rất... mọi nhẽ, để là một biểu tượng Tây
Nguyên, để khi nhắc tới Tây Nguyên người ta phải bàn tới nó... Thế mà
một ngày đẹp trời nào đó, chắc lịch sử có ghi và còn ghi, ngành
văn hóa đẻ ra một thiết chế từ nhà rông, là nhà rông văn hóa (cứ như
là trước đấy nhà rông không... văn hóa). Nhà rông văn hóa sẽ do nhà
nước đầu tư xây dựng, đa phần làm bằng bê tông sắt thép, lợp tôn, sơn
màu lòe loẹt, và quan trọng là, nó nằm ở xã, hoặc trung tâm hoặc
sát trung tâm, nó không thuộc làng nào cả. Cách đây mấy chục năm mà
giá thành một cái nhà rông đã 200 triệu, gồm 100 triệu vỏ nhà và
100 triệu ruột. Ruột gồm máy nổ, máy chiếu video, nhạc cụ dân tộc
sách báo vân vân. Hồi ấy các xã làm xong nhà rông văn hóa là xoa tay
hể hả, coi như là đã mang văn hóa về xã, khánh thành rộn ràng lắm,
vác trâu về nhà rông... đâm, phong lên thành lễ hội.
Một đoạn phim của VTV nhà cháu với ông nhà văn Sương Nguyệt Minh bàn về nhà rông ạ.
Cả chục, thậm chí vài chục năm tưng bừng như thế,
một ngày nhà rông văn hóa chết. Đơn giản một ví dụ rất nhỏ, là có
máy nổ, có đầu chiếu video nhưng xăng ở đâu để chạy máy nổ, tiền đâu
đi thuê băng về chiếu, tiền đâu mua bóng điện về thay nếu nó cháy, ai
trực nhà rông (thời ấy chức danh văn hóa xã chưa có như bây giờ). Chưa
kể, như đã nói, đời sống cư dân Tây Nguyên là trong phạm vi làng, cái
gì ngoài làng là không phải của mình. Nhà rông đâu chỉ phải là chỗ
xem phim, lên nghe... nghị quyết. Còn cúng Yang, còn họp làng, còn
nhiều việc nữa, kể cả lên đấy nghe Hơ ri, khan, ngủ...
Vô lý nhất nữa là, cái nhà rông của người ta hàng
vạn năm như thế, giờ nhà nước nhúng tay vào, đẻ ra một công đoạn
là... thiết kế. Thiết kế nhà rông văn hóa. Không có bản thiết kế
thì không được duyệt để đưa vào kế hoạch để cấp kinh phí. Mà ông
thiết kế vào thì việc đầu tiên là ngoéo ngay 10% gọi là thiết kế
phí.
Trong một hội thảo ở thành phố Kon Tum về nhà rông,
tôi lên dự với tư cách phóng viên báo Văn Hóa, ông bí thư Sô Lây Tăng
đến dự, phát biểu một câu sau tôi rút làm tít báo "Không chi
thiết kế phí cho nhà rông, cương quyết không chi"...
(Còn tiếp)...
-------
Bài trên Tạp chí Du lịch HCM. Link gốc ạ.
2 bên là nhà rông văn hóa, bà con làm hẳn cái nhà rông của mình ở giữaCổng của một cái nhà rông
1 nhận xét:
Hai bên là nhà "rong". Chính giữa là nhà Rông.
Đăng nhận xét