Thứ Sáu, 12 tháng 12, 2014

TỪ TRẬN THUA NGHĨ VỀ...



          Nếu tính từ cái thời cụ Nguyễn Công Hoan viết cái truyện ngắn về quan trên tư giấy cho các lý trưởng yêu cầu bắt dân đi xem bóng đá “có nhiều chiến tướng đá rất hay, mọi nhẽ” thì đến giờ dân ta xem bóng đá đã khác đi rất nhiều. Từ bị bắt buộc tới tự giác, từ trốn như trạch đến rùng rùng đam mê, xếp hàng cả ngày dưới cái lạnh cắt da chi cả tháng lương để mua cặp vé vào xem đội tuyển đá. Từ “Lạy ông tha cho con, vợ con ốm không có ai trông” đến “Lạy các ông liên đoàn bán thêm vé cho dân tôi nhờ, chúng tôi xếp hàng cả ngày mà chưa biết lúc nào mới có vé”… Mà không chỉ đội tuyển, U21, U19 đá hay dân ta cũng “cân” hết…
 
          Tức là nếu điểm các dân tộc yêu bóng đá một cách cuồng nhiệt ở thời điểm bây giờ, chắc chắn phải có Việt Nam.
         
          Nhưng cũng như mọi tín đồ bóng đá chân chính, chúng ta yêu bóng đá đẹp, bóng đá hết mình, bóng đá cống hiến…



          Muốn được như thế, có lẽ phải cần một cái nền bền vững, chứ không thể ăn may.

          Bóng đá của chúng ta có vẻ ăn may nhiều quá.

          Nó làm cho người hâm mộ cũng phải như lên đồng. Nhưng như thế mới đáng yêu. Cảm xúc nó chính là sự trồi sụt của nhịp đập trái tim. Trái tim người hâm mộ có lúc tan nát, có lúc thăng hoa…

          Hôm qua trái tim người hâm mộ tan nát. Kể cả những người chả biết gì bóng đá, các bà vợ chân chỉ, các gã đàn ông không biết quả bóng mấy múi, một hiệp bao nhiêu phút… hôm qua đều ngồi trước màn hình (số ngồi trước màn hình đông gấp nghìn lần số ngồi trên sân) chờ đợi một chiến thắng vang dội của đội tuyển Việt Nam. Có lẽ không một ai mảy may Việt Nam sẽ thua, có bi quan đến mấy cũng chỉ nghĩ đến một kết quả hòa. Mà hòa thì nhiều người đã thấy đau đớn rồi, hòa tức là thua, dù hòa mình vẫn đi tiếp…

          Thế mà thua, thua tan nát, thua muối mặt.

          Chúng ta đã không chuẩn bị tâm thế để đón một trận thua như thế. Tràn ngập trên facebook là các loại tâm trạng từ buồn tủi đến phẫn uất.

          Nhưng, trong bóng đá thắng thua là chuyện bình thường. 2 dội chắc chắn phải có đội về nhì.  Chúng ta đã đặt quá nhiều niềm tin vào đội tuyển, vào sự đương nhiên phải thắng, mà quên rằng, đối phương cũng thế. Và rõ ràng là đối phương dã chuẩn bị tốt hơn chúng ta, có một chiến lược bóng đá chuẩn hơn chúng ta, để rồi lần lượt, ngay trong vùng trũng bóng đá Đông Nam Á, các đối thủ của chúng ta lần lượt vượt qua chúng ta, vượt một cách an nhiên và ngoạn mục, như cái cách Mã Lai vượt chúng ta tối qua...

          Ngoài sự tự tin mỏng manh có phần ngây thơ của mỗi người chúng ta, chúng ta còn bị truyền thông huyễn hoặc. Cũng họ, khi cần thì cho bóng đá lên bờ xuống ruộng, khi cần thì thổi lên mây xanh. Cầu thủ lạc lối đã đành, người xem cũng lạc luôn.

          Tất nhiên bóng đá, nghĩ cho cùng, cũng chỉ là một trò chơi, nhưng nó là một trò chơi thu hút đám đông, nên nó có thể cân bằng tâm thế xã hội, có thể giải tỏa tâm lý, như một cái van xả để tạo sự bình ổn...

          Và yêu bóng đá, nó đã ngấm vào máu rồi. Nên thất vọng đấy, buồn bã đấy, bực tức đấy… nhưng rồi sẽ lại nguôi ngoai, lại sẽ chờ đợi, lại hy vọng… Nhưng bóng đá không thể là tự phát và ngẫu hứng, nó phải được hoạch định một cách công phu và khoa học, không vụ lợi. Có vẻ như, bây giờ, người ăn theo bóng đá nhiều hơn lo cho bóng đá…

          Trong rất nhiều bình luận về trận tối qua trên mạng, có câu làm tôi tủm tỉm cười mãi: chúng ta đã đạt được 2 mục tiêu lớn: Một là tiễn Mã Lai về nước, và 2 là tránh được Thái Lan ở trận chung kết…
                                                                

8 nhận xét:

Nặc danh nói...

Hôm qua nhìn thấy có một số đ/c trung ương ngồi xem, các cổ động viện của ta rất nhiệt tình, nhưng rồi tất cả đều hụt hẫng. Cái xứ mình còn nghèo nhưng thích sĩ diện, thích được tung hô nên thua một cái là bị hụt liền.
Nhiều ý kiến này nọ về trận hôm qua. mình không có chuyên môn nên miễn bàn. Nhưng nếu thua đẹp vẫn thích hơn.

Nặc danh nói...

Bác VCH viết hay quá nhưng có một điểm em không đồng ý khi bác nói rằng không một ai nghĩ VN thua?
Khi danh sách cầu thủ VN hiện trên VTV6 có nhiều người cafe vỉa hè đã "phán" ngay rằng đây là đội hình lượt đi,nó hoàn toàn không phù hợp cho lượt về vì ai cũng biết Mã lai sẽ tấn công bằng sức mạnh thể hình, nhiều ý kiến cho rằng không nên dùng các cầu thủ đá đẹp nhưng nhỏ con (gây rối là chính chứ đá không hiệu quả khi đối thủ to con hơn hẳn) mà phải dùng các cầu thủ đá an toàn, do đó không sử dụng các cầu thủ như VQ,TL,HT,HH,TT và đặc biệt là không dùng NM vì anh chàng này không có phẩm chất của một thủ môn.
Còn nếu nói bán độ thì không ai bán một cách lộ liễu và ngớ ngẩn như thế.
Tuy nhiên kết cục này nó phản ánh rất đúng tính cách bốc phét thiếu thực tế của người VN.

Nặc danh nói...

Sức mình chỉ ngang có thế, ta phải ngậm ngùi chịu thôi. Nhưng phải xem lại mấy Ông lãnh đạo Liên đoan VFF ăn nói hồ đồ, thiếu tư cách của người lãnh đạo, đụng tới tự ái dân tộc và các cầu thủ. Bóng đá thua là chuyện bình thường, sức ép của khán giả và đòi hỏi chiến thắng quá lớn làm cho các em bị mất bình tĩnh, từ lợi thế biến thành thất thế, như ta thôi có khi tình huống tạo cho luống cuống. Trách nhiệm là kiểm tra sự thật như thế nào, phải động viên các em và làm rõ để minh chứng cho các em nếu có thì xử lý, nếu không thì minh chứng cho thế hệ trẻ không như các Bác đã làm nên sinh nghi ngờ.

Nặc danh nói...

đất nước mình nó thế, từ kinh tế đến tri thức, thể thao, daan chur sắc đẹp nó hào nhoáng bên ngoài nhiều hơn, cái gì cũng không bền vững nguyên nhân là không bền vững từ gốc. Buồn quá bác Hùng nhi !

người yêu văn chương Bác Hùng nói...

Đất nước lớp người quyền thế phần đông có tư tưởng hình như chức vụ và quyền hạn là đương nhiên của họ, của Đảng giao dân bầu nhưng vào tay họ, họ xem là công cụ để kiếm ăn nên hở đâu nghi ngờ đó. Nhục nhã làm lãnh đạo mà không thu phục được nhân tâm để mang quyền lực đem doạ nạt nhân dân. Phát biêu ví von tói nghĩa để công chúng có ý kiến tham gia xử lý rất văn hoá bằng quà tặng là lao tù, o bế, đá bóng thua bắt vì nghi bán độ. Than Ôi ! ( Bác không đăng nội dung này bủa ni tui không đọc blogger Ni nủa )

người yêu văn chương Bác VCH nói...

cám ơn Bác đã dăng nhận xét này. Giá như họ đừng bắt nhà văn Nguyễn Quang Lập mà giao cho Hội nhà văn hội thảo về nội dung blogger của các chủ nhân và bàn bạc đưa ra định hướng để tự điều chỉnh thì tuyệt vời biết mấy, vẹn toàn tất cả. Họ là trí thức, ngay thẳng, không xu nịnh. Trong bóng đá cũng vậy đừng dùng quyền lực chính trị nhiều quá, kết quả vừa rồi là hệ quả đó.

Nặc danh nói...

Tôi cho rằng trận thua này tệ hại hơn cả bán độ. Các cầu thủ đều nói: chúng tôi không bán độ,chúng tôi trong sáng, chúng tôi chiến đấu hết mình vì tổ quốc.
Vậy tai sao các cầu thủ Mã Lai lại ghi bàn dễ như đùa vậy, nếu không có vụ cổ động viên lượt đi thì có thể họ muốn ghi thêm bao nhiêu bàn thắng nữa cũng được.
Các cầu thủ đội tuyển QG kể cả Ban huấn luyện lần này không nên nhận tiền thưởng mà phải nhận một hình phạt thích đáng.

Nặc danh nói...

Thì cũng như người Việt "cổ đại": "kháng chiến đánh nhau" thôi. Luôn là "ta thắng-địch thua", tung hô rầm trời. Kết cục ra sao thì ... đấy !
Hôm ấy tui cá Mã Lai thắng và ... hốt đậm!