------------
BÀI THƠ BẠCH MÃ
Văn Công Hùng
con ngựa trắng buộc
mình vào mơn man cỏ biếc, những đồi bát úp gọi về bình minh, dây cương lỏng ngựa
đùi thon mi mẩy, lục lạc liên hồi te tái, mùa xuân rã rượi tự bao giờ,
mà xơ xác lau, ngơ ngác bông dã quỳ trên gió. Mà mây trắng lang thang như nước mắt, nước mắt chiều cuối năm vắt sang niên ngựa, những con ngựa loã thể danh hoạ họ Từ điềm nhiên lông đuôi bờm hí. Hi hi hi ngựa Gióng về trời. Nhong nhong nhong bồ đề liềm sọt. Còn tiên ông cưỡi ngựa ở trên trời, không còn cỏ ngựa đành ăn cám ướt, cám ướt đà hoá nhạc leng keng.
mà xơ xác lau, ngơ ngác bông dã quỳ trên gió. Mà mây trắng lang thang như nước mắt, nước mắt chiều cuối năm vắt sang niên ngựa, những con ngựa loã thể danh hoạ họ Từ điềm nhiên lông đuôi bờm hí. Hi hi hi ngựa Gióng về trời. Nhong nhong nhong bồ đề liềm sọt. Còn tiên ông cưỡi ngựa ở trên trời, không còn cỏ ngựa đành ăn cám ướt, cám ướt đà hoá nhạc leng keng.
đôi cánh mỏng như cánh
chuồn chuồn ngựa bay vào cực lạc, hết kiếp thồ, kiếp cưỡi, kiếp xe, chỉ còn nhởn
nhơ mây trắng, trời xanh và gió, chợt hoang mang kẻ cắt cỏ đâu rồi, mà cánh mỏng
phận chuồn, tìm đâu ra bờ bãi, thôi rồi kiếp đi hoang.
Ngựa khóc.
Ngựa khóc.
chợt một sáng ngựa
quay về chốn cũ nhờ cơn gió thuỷ tinh, nhong nhong nhong bồ đề cỏ ngọt, hi hi
hi ngựa tía lọng vàng. Có một nàng về dinh, thì một trai lỡ hẹn. Lông ngỗng hẹn
thề xước trắng đường mưa. Lông ngỗng giờ chỉ còn trong cổ tích, dẫu trái tim vẫn
hồi hộp kiếp người. Bay lên. Bay lên bạch mã. Tùng rinh rinh ngựa rước trẻ con
về.
Những tưởng
chỉ còn nhởn nhơ mây trắng, trời xanh và gió. Nhưng không! Chú ngựa trắng vụt
bay và tứ thơ như được chắp cánh. Đôi cánh thiên thần tùng rinh con trẻ.
Những Hương Giang, Tràng Tiền,
Núi Ngự, Thiên Mụ, Phu Văn Lâu… mỏi mòn chờ Bạch Mã… bay qua. Con ngựa trắng
thơ, trắng đến ngẩn ngơ tuôn dòng lệ trắng. Cơn gió lạnh giòn, dễ vỡ bỗng dưng quay
về chốn cũ.
Những ẩn ức cũ, về ngựa, có cả
ngàn năm công tội. Ngựa loáng tình sử Mỵ Châu, ngựa thoáng huyền thoại Tháng
Gióng, ngựa trong danh họa đá trắng họ Từ. Chữ thơ Bạch Mã cân đẩu vân giữa trời
xanh bao la, mở rộng không gian thơ tới nhiều chiều.
Nếu đặt điểm nhìn từ đỉnh Bạch Mã
- Huế, nhìn về muôn sau, dõi về muôn xa, thì chênh chếch là Huế - như bài thơ dở
dang nơi cửa Thuận ngậm ngùi.
Chọn Bạch Mã để viết về Huế, gửi
lòng mình vào hồn ngựa lỏng cương, nhà thơ họ Văn đã thoắt khỏi cương tỏa… Và…
hứng giọt lệ ngựa làm chất đốt tự châm hồn mình bay theo hồn con trẻ. Lòng người
đọc cũng vì thế mà rộn rã nhịp tùng rinh rinh lắc lư lân vờn trong đêm trăng
sáng trung thu. Khắc thu Xứ Huế tôi chưa từng được tới.
Đọc Bạch Mã, lòng tôi cứ rộn tùng
rinh rinh theo âm thanh rộn rã của câu thơ kết bài. Rộn rã thôi thúc mà không gọi
ra được đấy là cảm giác gì cho đúng, cho trúng. Thôi thì đành: tùng rinh rinh
rinh, tùng rinh rinh… Tùng. Rinh. Rinh! Ta về, ta về… với Huế của chàng.
Ngày 28/8/2012_Vân Đình Hùng
5 nhận xét:
Hiểu được bài thơ này đã khó, hiểu được lời bình còn khó hơn vạn lần.
Nói chung hiểu chết liền.Tui không muốn chết. huhu
Haha quá vui vì cái nhận xét của bạn. Chúng ta đều không muốn chết nên cả tôi cũng... không hiểu...
Cái ông Vân đình Hùng nầy chỉ có bình thơ của VCH, lluôn với những lời có cánh sắt như máy bay. Tôi đọc chẳng thấy từ bài thơ để "Những Hương Giang, Tràng Tiền, Núi Ngự, Thiên Mụ, Phu Văn Lâu… mỏi mòn chờ Bạch Mã… bay qua". Thôi bớt giùm đi những người bình thơ theo kiểu bình thơ Hoàng Quang Thuận. May là ông VCH không phải là HQT.
Bình như vậy gọi là "chém gió" í chứ sao lại không hiểu? Chém được gió, chết liền!
Tui cũng khôông hiểu hiểu chi hết mấy eng ơi nhưng đọc thơ và đọc lời bình cũng thấy bui bui. He he, bui là chính chứ đừng lên đồng lên cốt là hay hung rồi, rứa đo.
Đăng nhận xét