Lại nhớ miên man những lần được gặp cụ, hầu cụ.
--------------
Cho đến bây giờ, sau khi đã dự và tham gia tổ chức vài chục cái trại sáng tác, thì tôi mới có đủ cơ sở khẳng định rằng, cái trại sáng tác do Ty Văn hoá Gia Lai tổ chức năm 1985 là thành công nhất trong số những trại mà tôi tham gia. Hồi ấy nghèo lắm, mà chả hiểu sao ông trưởng ty Trịnh Kim Sung lại mời được nguyên cả “một chùm sao”- nói theo nghĩa bây giờ- vào hướng dẫn và giảng bài cho cái trại sáng tác bé tẹo chúng tôi. “Chùm sao” ấy gồm: Kim Lân, Mạc Phi, Hữu Thỉnh, Nguyễn Kiên, Khuất Quang Thuỵ, Trung Trung Đỉnh, Võ Thanh An, Phạm Đình Ân, Bùi Công Hùng... Hồi ấy tôi ra trường được 4 năm, đang là cây bút trẻ, tập tọng viết, đầy mơ mộng sách vở... đủ thấy tôi “choáng” đến như thế nào khi gặp các “đấng”, các “bậc” kể trên. Tôi là người được phân công ra sân bay đón bác Kim Lân và bác Mạc Phi bằng cái xe jeep. Cứ rón ra rón rén nhưng té ra hai cụ lại rất vồn vã và... ngơ ngác, hỏi tôi đủ thứ, lên kế hoạch bắt tôi đưa đi thăm thú các nơi ngay...
Cái trại ấy háo hức chờ ngày nhà văn Kim Lân lên lớp. Thì phàm là học
trò năm nào mà chả học chả thi “Làng” với lại “Vợ nhặt”. Giờ thì ông ấy
đây, cha đẻ của “Làng”, của “Vợ nhặt”, của “Con chó xấu xí” đây. Nhưng
quái lạ, sao mà ông ấy hiền lành thế. Cụ đứng nghiêng nghiêng, sau ngồi
xuống, và rủ rỉ nói. So với nhà thơ Hữu Thỉnh nói chuyện hôm trước thì
cuộc hôm nay nó khác lắm. Ông Hữu Thỉnh hùng biện, khúc triết, lên bổng
xuống trầm, nồng nàn hừng hực mà cũng đau đáu xót xa, có một trại viên
khóc nức nở làm cho mấy người ngồi nghe rơm rớm theo. Mà ông Hữu Thỉnh
nói chuyện hay thật, bao giờ cũng rất cuốn hút người nghe. Cụ Kim Lân
thì trái lại. Rất minh triết nhưng phải nghe bằng một tâm thế thực sự
cầu thị bởi cách nói và những điều cụ nói là những điều sờ sờ sờ trước
mắt ta, cụ quan sát rồi “phổ biến”, nghe xong cứ ớ ra, có thế mà không
biết. Rồi cụ kể về các “đấng” khác, bạn bè cùng lứa với cụ, những là
Nguyễn Đình Thi, Nguyễn Huy Tưởng, Tô Hoài, Nam Cao, Nguyên Hồng, Nguyễn
Tuân... các bậc ấy dưới cách kể của cụ nó vừa kinh dị vừa... đời
thường, vừa hoành tráng vừa... bế tắc. Có rất nhiều điều chúng tôi chỉ
mới nghe mà không hiểu, hỏi Kim Lân, cụ vui vẻ nói ngay...
Nhưng điều mà cụ tâm đắc, kể một cách say sưa, kể mãi không chán, ấy là
chuyện cụ... đóng phim. Cụ rất thích đóng phim, nhưng cụ cũng bảo: Đoàn
phim nó ô hợp lắm, phức tạp lắm, mà anh nhà văn lại cứ hay để ý, quan
sát, thế nên là... buồn. Đi đóng phim là chỉ để cho vui, thế mà lại buòn
thì còn nói chó gì nữa hả ông? Cụ cười, cái cười rất tươi bảo rằng,
buồn thì buồn thế, nói thì nói thế, nhưng nếu có ông đạo diễn nào đấy
hạp cạ, mời là cụ lại đi. Thực ra không phải vai nào của cụ cũng hay.
Tôi có lần thưa với cụ: Cháu thấy bác có cái vai gì đóng ở Buôn Ma Thuột
ấy, nó... nhợt nhạt lắm. Cụ bảo: Thôi anh đừng nhắc nữa (Cụ toàn gọi
bọn nhóc ít tuổi chúng tôi bằng anh), tôi có dám xem lại đâu. nhưng bù
lại thì tôi được... đi chơi. Ông giời chẳng cho không cái gì anh ạ. Được
đi chơi thì vướng phải vai nhạt. Mà nghĩ cho cùng, tôi được mỗi vai lão
Hạc. Hôm ở Buôn Ma Thuột, vào chợ, có người kêu ầm lên: Lão Hạc, thế có
bỏ bố tôi không?
Hồi vào làm cái trại
ấy, cụ Kim Lân đọc một loạt truyện ngắn, trong đấy cụ để công rất nhiều
vào cái truyện ngắn “Ông Wai” của tác giả Ksor Yin, người dân tộc Jrai,
là giáo viên cấp 3. Cái truyện ấy sau được in một cách oai vệ ở báo Văn
Nghệ (Hội Nhà Văn VN), nhưng đấy là cái truyện đầu tiên và cũng là cuối
cùng của ông hiệu trưởng trường Phổ thông dân tộc nội trú Gia lai này.
Cụ cũng khen truyện ngắn của Ngô Thị Hồng Vân để sau đấy cô này quyết
định để chồng và hai con ở nhà đi học Nguyễn Du, rồi bỏ dở và bây giờ là
chủ một doanh nghiệp lớn ở thành phố Hồ Chí Minh. Chiều chiều, sau khi
ăn cơm ở bếp ăn tập thể, tôi đưa cụ đi thăm Pleiku, đi bộ. Hồi ấy Pleiku
nghèo và buồn. Chỉ có Diệp Kính là còn có vẻ có sinh khí, nhưng cứ tầm
bốn năm giờ chiều là “chị em ta” đã ra đứng đầy. Có hôm tôi, cụ Kim Lân,
cụ Mạc Phi đang đi thì có mấy “em” tới chào. Cụ Mạc Phi hồn nhiên cứ
tưởng dân Pleiku hiếu khách nên đứng nói chuyện. Tôi nói nhỏ với cụ Kim
Lân, tức thì cụ lại kéo tay Mạc Phi phăm phăm đi, vừa đi vừa rên rỉ: Đi
đi ông ơi, về tôi kể cho... Về nhà khách, nói rõ với cụ Mạc Phi đấy là
ai, cụ cứ tròn mắt: Thế à, thế à? ghê nhỉ. Cụ Kim Lân thủng thẳng: Ghê
gì đâu ông, họ khổ hơn ta mà.
Từ phải ảnh sang:
Các nhà văn, nhà thơ Trung Trung Đỉnh, Nguyễn Kiên, Khuất Quang Thuỵ,
Bùi Công Hùng, Kim Lân, Hữu Thỉnh, Văn Công Hùng (Thứ 2 trái sang). Pleiku năm 1985.
Thời gian tôi được ở
với bác Kim Lân nhiều nhất là lần tôi dự trại sáng tác của Hội Nhà Văn
tại Nhà sáng tác Đại Lải. Hai mươi lăm ngày cụ ở cùng trại, vui vẻ hoà
đồng và chịu được nhiều trò đùa tai quái của cánh viết trẻ chúng tôi mỗi
khi mở cửa phòng để “giảm tải”. Vài hôm cụ lại nhịn ăn một bữa, cụ bảo
tuổi cụ làm như thế rất tốt. Ngoài ra, đến bữa, cụ cũng cụng ly cụng
chén với chúng tôi tơi bời. Cũng có hôm cụ hơi lảo đảo, chúng tôi phải
dìu cụ về phòng, mắc màn cho cụ. “Nhiệm vụ” của cụ là đứa nào viết được
cái gì về văn xuôi thì đưa cho cụ, cụ đọc xong, lên tận phòng góp ý. Tôi
để ý, phần lớn là cụ... khen. Nhưng cách khen của cụ rất giỏi để người
được khen dẫu có sướng đến mấy, ngất ngây đến mấy cũng thấy được chỗ yếu
của mình. Tôi vốn tò mò, toàn tranh thủ mò xuống phòng cụ hoặc mời cụ
xuống hồ hóng mát để hỏi chuyện cụ về cái “ngày xưa” mà loại như chúng
tôi còn rất tù mù. Rỗi rãi, cụ kể tỉ mỉ về từng người bằng cái cách của
cụ, khiêm nhường nhưng sắc sảo, có nhiều sự thật trần trụi cũng được cụ
kể ra ngon ơ, tất nhiên là chỉ “nghe cho biết”. Rồi sau này còn nhiều
dịp gặp cụ, cái thằng tôi vốn tự ti, cứ nghĩ cụ ngôi cao ngất ngưởng
thế, nhớ mình là thằng nào, thế mà cụ nhớ, cụ kêu lại hỏi thăm. Hôm đại
hội Nhà văn ở Hội trường Ba Đình, thấy cụ đã yếu lắm, chống gậy đi tập
tễnh trong hội trường, tôi đỡ cụ về ghế, hỏi cụ nhận túi tài liệu và quà
chưa? cụ bảo chưa, chả biết ở chỗ nào. Tôi bảo cụ ngồi đây để tôi ra
lấy. Tôi ra ký nhận cho cụ xong mang vào, và mừng nhất là cụ vẫn còn nhớ
tên tôi... và đấy là lần cuối cùng gặp cụ.
Mấy hôm nay nhiều người kể trên báo về việc cụ có một cái truyện về một
thằng câm sống với một con chó trung thành, cứ định viết rồi lại thôi,
mấy chục năm rồi vẫn không thành. Tôi cũng được nghe cụ kể câu chuyện
định viết này hồi ở Đại Lải, nhưng hồi ấy thì cụ bảo: Ấy là nghĩ thế chứ
chả biết có viết được không?...
Giờ thì mãi mãi câu chuyện ấy không bao giờ được viết ra nữa...
7 nhận xét:
Hôm nay blogspot hết bị chặn rồi hay sao á bác :D
Hình chụp 2 người có phải là bác Hùng ko vậy ? Chao ui, sao thời trẻ trông bác ... xấu rứa ! Giờ thấy bác đẹp lão thế mà...(Hehe). Thú thật, tui chẳng biết chi về cái ông Kim Lân này cho tới khi đọc được truyện Vợ Nhặt của ổng! Chỉ một truyện ngắn thôi, nhưng quả là tuyệt tác đủ để ghi dấu ấn trọn đời trên văn trường. Và dường như nhà văn này cũng thành danh với chỉ vỏn vẹn vài truyện ngắn như thế ?!
@ Cu Anh:
-------
Nó chặn bên VNPT, bác đang ở Dcom Viettel nên không biết. Cháu chắc cũng đang viettel?
@ Ảo Vọng:
------
Đích thị là tớ đẹp giai thời ấy, he he. Dù chỉ 1 truyện nhưng ông KIm Lân luôn là bậc thầy của truyện ngắn VN. Mà điều này không phải ông tự nhận nhé, mà các nhà TN Việt Nam công nhận, nên cụ có quyền hách.
Hehe nhưng mà bọn học trò mọi thế hệ đều... ghét ông Kim Lân vì năm nào đề thì cũng hết Tràng lại Vợ nhặt...
Một nhà thơ có tên trong các "siêu sao" mà bác VCH kể trên có lần khuyên tui (đồng hương mà) nên đọc như thế nào, nói rằng mỗi tác giả chỉ có một tác phẩm đáng đọc, cho nên phải tìm đúng tác phẩm đó mà đọc và cũng chỉ đọc tác phẩm đó thôi, ví dụ Kim Lân thì "vợ nhặt",Nguyên Hồng thì "bỉ vỏ"...chấm hết. Riêng VCH thì em chưa biết, bác chọn cho em một tác phẩm của bác nhoé? nếu không thì em cứ phải đọc hết của bác thì vợ nó bỏ em mất..huhu
@ Nặc danh:
--------
Huhu đáy biển mò kim hè?
Lại ăn mày dĩ vãng à bác em?
Đăng nhận xét