Thứ Ba, 7 tháng 12, 2010

KẺ GIANG HỒ TÂY NGUYÊN

Hôm qua lục báo cũ, thấy bài này. Tuy thế vẫn ngần ngừ chưa muốn đưa lên (đã có bên http://vanconghung.vnweblogs.com rồi) vì mình vừa đưa bài viết về Phú Thọ, có nhắc đến gã lãng tử tài hoa này. Nhưng thôi, cứ đưa phát cho vui, trước khi ra vỉa hè ngồi cà phê với bạn...


TP - Văn Công Hùng thích cải tiến thơ ca với trí thông minh năng nổ sẵn có, dễ khiến người khác có ấn tượng liều mạng, nhưng lại thấy ông vô cùng duyên và đáng yêu.
Ông đủ phức tạp gợi sự liên tưởng ngọn hoả diệm sơn bị bazan Tây Nguyên phủ kín, đang kiên trì đợi cơn địa chấn để dòng dung nham phún xuất, vọt lên...
-----------



THI SĨ CÓ KHUÔN MẶT DÂN BUÔN


với GS Văn Như Cương ở thượng nguồn sông Hồng

          Trời ạ, tôi không tin vào mắt mình nữa, trong blog của nhà thơ Văn Công Hùng tự vơ về mình cái danh hiệu mà bất cứ người cầm bút nào cũng rụng rời khi nghĩ đến: ĐẠI BỒI BÚT.
          Click tiếp, thấy tiếp tile khủng hơn nữa: ĐẠI SIÊU BỒI BÚT. Thế này thì tôi botay.com. Không biết Văn tiên sinh có ốm đau hay lỡ tán tỉnh nhan sắc nào đó rồi chạy làng nên đã mắc bùa ngải tình ái của chị em Tây Nguyên nên sinh ra lẩn thẩn?
          Đường đường quan chức văn nghệ có số má của Gia Lai, tước hiệu nhà văn, nhà báo, nhà Fonklo Việt Nam bỗng dưng sinh sự thế thì không là chuyện nhỏ...
          Dù sao thì tôi cũng phải kiên gan mà đọc xem thực hư. Văn Công Hùng vốn đạo mạo, nghiêm túc, thích nghiên cứu, tìm tòi. Nhà Thơ nhưng làm báo bằng Văn. Phụt. Santak rên rỉ kêu than tit tít. Mất điện.
          Không đừng được, tôi bấm số gọi thẳng Tây Nguyên. Đen đủi, không thể kết nối với Văn Công Hùng. Ông anh chủ động tắt máy, hay bắt bị tắt máy hoặc tình thế địa bàn đang đi thực tế vùng lõm sóng...
          Mọi lần buôn chuyện à ơi chỉ cần nháy máy, thì PleiKu đã rổn rảng Văn Công Hùng lên tiếng. Lúc thì tớ đang cày biên tập tập thơ văn Quà của phố, kỷ niệm 80 năm thành lập Pleiku. Tớ đang bên Campuchia. Đang cùng cụ Nguyên Ngọc về Kông Hoa. Ôi đang vướng cái nạn làm phim... bị kẹt dưới huyện mưa không về nổi, không chắc bữa chiều có cơm ăn... Hoặc hinh hích những khoái trá, trêu ngươi: Dẫn mấy em chân dài đi chụp ảnh dã quỳ... rồi đi tắm hồ T'nưng, lát nữa về nhậu thịt nướng, canh cà đắng, rau dớn xào, rượu Amakông...
          Ai chẳng biết Văn Công Hùng nấu ăn giỏi. Đi chợ cũng giỏi. Uống rượu cũng giỏi một thời... Giờ hễ nhìn thấy vật thể dạng chai rượu là ôm mặt hu hu. Số điện thoại lúc nào cũng quảng cáo như số nhà khách, cho tiện bề bạn bè a lô mỗi khi có dịp vào  Tây Nguyên "hành hạ"...
          Nhưng không mấy ai biết Văn Công Hùng thuộc đội ngũ những nghệ sỹ nổi tiếng "kính" vợ. Một lần tôi liều mạng sờ râu "khỉ "chơi, hỏi đóng gông:
          - Anh chắc chắn phải là người " kính" vợ nhất, nhì Việt Nam.
          Ông nhìn quanh, rồi hỏi khẽ:
          - Chậc, sao mày biết nhỉ ? Chuyện kín thế cơ mà... chẳng lẽ bà xã nhà này ...
          - Thì tự thân con người anh thông báo thôi. Này nhé, đàn ông nấu ăn ngon, đi chợ giỏi thì chắc chắn phải thường xuyên làm việc ấy hàng ngày. Trong lúc vợ lên mạng chát chít.  Đang uống rượu như voi uống nước mà tự dưng cai, thì hẳn chỉ có vợ mới ban cái lệnh "dã man" thế mà vẫn phải nghe. Chứ anh thì có biết sợ giời đất gì ngoài " nội xâm"...
          Nhớ lại mấy năm trước khi cùng Phạm Xuân Nguyên "hành" tôi một nửa đêm, ngỡ đến sáng Văn Công Hùng sẽ xuôi Nội Bài.
          Nhưng không, Văn huynh tỏ bày tâm nguyện cùng tôi đi viếng Đền Hùng và đến ngồi bên bờ sông Thao, sông Lô sau nữa là ra ngã ba Hạc để đọc phú của Nguyễn Bá Lân.
          Phạm Xuân Nguyên rũ áo phởn phơ vào trường chuyên thăm nhạc sỹ Vũ Văn Viết và đám học trò. Tôi gượng gạo tháp tùng Văn Công Hùng. Vì quí văn nhân phương xa mà phải đi, thực lòng cũng ngán ngẩm, y như mấy ông bạn Hà Nồi bị tôi rủ ra Bờ Hồ hóng mát và ăn kem Tràng Tiền danh tiếng.
          Dừng xe trước khách sạn đợi chưa đầy mươi phút đã thấy Văn Công Hùng đóng hộp bệ vệ dẫn... ra. Áo veste mỏng xám nhạt khoác ngoài áo pull trắng cộc tay, quần kaki tiệp màu áo khoác, giày nháng như thoa mỡ, túi đeo bụng, máy ảnh, kính mát giọng vàng. Vầng trán cao sang lướt mãi buột về phía sau gáy mà không gặp trở ngại nào gọi là... tóc. Lại còn nước da nâu nâu như vừa đi phơi nắng ở Ha-oai mấy tuần...
          Trông Văn thi sỹ chẳng khác một Tổng giám đốc ăn nên làm ra hoặc chủ một đồn điền cà phê ngút ngàn tầm mắt mới trúng mánh giao dịch nông sản trên sàn Luân Đôn trở về. Thứ người mà chỉ uống Whisky, hút xì-gà trong các câu lạc bộ nhạc Jazz và thả vào ngực các tiếp viên từ trăm đô trở lên...
          Ngay cả cách mở cửa xe, khom người ghé ngồi, đóng cửa xe chuyên nghiệp cứ như từ bé đã lên xe xuống ngựa. Tôi chắc lưỡi thầm nhủ: Trông phát tướng phát tài thế kia mà lại làm thơ được nhỉ? Mà lại là thơ hay mới sợ.
          Như nỗi buồn lang thang vào bóng tối
          em thổi thảo nguyên về những phía quỳ vàng
                                                  (Gió dã quỳ)
                                    Ta ngồi chơi cuộc tình cờ
                        Nhặt lên một trĩu nặng bờ nhân gian
                                                (Ta ngồi chơi cuộc tình cờ)

          Nghe nói nhiều nhan sắc, hễ gặp Văn Công Hùng là sa nước mắt khi nghĩ đến câu thơ nào đấy, nghĩ rằng mình đã được thi sỹ trích máu ra làm mực viết tặng riêng.
          Rào chắn, người gác cổng yêu cầu xuất trình giấy tờ và làm thủ tục mua vé viếng thăm Đền Hùng. Tôi cho  người bảo vệ hay rằng đây là nhà văn, nhà báo tận Tây Nguyên lên làm việc với Ban quản lý, đỡ mất công lên xuống xe, chứ thực tình chẳng ngại tốn mấy đồng còm.
          Bỗng Văn Công Hùng giơ tay lên, hơi gắt.
          - Không được ông ơi, tôi về với Tổ tiên ai lại chui rào để vào nhà thờ Tổ.
          Tôi ngượng.
          Nhưng ông kịp phắt xuống mua vé vào cửa, mua luôn cả vé đỗ xe, thừa tiền mua luôn cả nắm vé dúi vào tay đám trẻ  dắt xe đạp đang ngẩn ngơ trước rào chắn.
          Lên cổng đền chân núi, Văn Công Hùng vẫy bà già và trẻ em bán hương và dịch vụ đổi tiền lẻ quây vòng quanh mình. Người được mua hương thì không đổi được tiền lẻ. Tất cả những người làm dịch vụ theo danh tiếng vua Hùng bỗng nhiên cũng có lộc của Văn Công Hùng.
          Tin có ông Việt kiều giàu có về "tán lộc" cầu may cho những người khó khăn cơ nhỡ loang ra như gió luồn khắp núi. Người nhao nhao kéo đến. May, Văn Công Hùng đã kịp giả bộ đóng vai người Hàn Quốc, không thì chưa biết cơ sự sẽ diễn ra thế nào với đám đông trong cơn khát lộc rơi lộc vãi.
          Ngỡ mình dân trung du giỏi đi bộ, vượt đồi vậy mà so với Văn Công Hùng tôi chỉ là... dĩn.

BẠN Ở KHẮP NƯỚC
Với nhà văn Nguyên Ngọc ở làng Stơ- Kông Hoa

          Thi sỹ chạy lên tụt xuống, những bậc đá lát dốc đứng, nghiêng ngó tạo dáng chụp xuôi chụp ngược, sắc mặt không đổi mồ hôi hơi rịn ướt lưng áo và lấm tấm chân tóc.
          Chạm đền Hạ tôi đã hò nghỉ chân, trước khi vào thắp hương. Văn Công Hùng tròn mắt:
          - Trời đất, văn nghệ các ông ngoài này oải như mỳ luộc thế. Tôi ở Gia Lai đi thực tế lội bộ cả tuần liền, đôi khi ôm bụng đói nằm ngủ khan mà làm thơ viết ký nữa kia.
          Tôi liếc xéo, ông nhậu rượu Amakong, rau rừng, con thịt sạch, khí hậu trong lành, café xịn tại gốc làm chi mà không khoẻ.
          Trong lúc hai chúng tôi nhen lửa thắp hương, trong  đông đúc nhao ra một nhan sắc mặn mà, giọng lạc đi.
          - Ôi, Văn Công Hùng kìa! Sao anh lại ở đây? Tận Đền Hùng này?
          - Ôi, Em, sao lại ở đây? Tận Đền Hùng này?
          Tôi ý tứ lảng đi cho hai người nói chuyện. Thì ra đó là một cô giáo dạy văn ở Quảng Ngãi, là bạn đọc hâm mộ Văn Công Hùng. Ríu ran thăm hỏi. Ríu ran chia tay hẹn gặp.
          - Thì ra ông anh nổi tiếng thật. Xa nhà cả ngàn cây số mà vẫn đụng hàng rát mặt. Mà anh quan niệm thế nào là sự nổi tiếng nhỉ?
          Nụ cười tinh quái, nhưng đủ duyên để biết rằng đây là một nhà thơ chính thống chứ không phải doanh nhân vị tiền như vẫn trình diễn vẻ ngoài.
          -Hè, tôi kính trọng sự nổi tiếng, nhưng sự nổi tiếng không thuộc về tôi.
          -Thế còn tình yêu... Văn Công Hùng yêu như ra sao nhỉ? Chứ vụ ríu ran vừa rồi thì chưa nói lên điều gì gọi là sâu sắc...
          Ngỡ mình đã làm khó được ông anh, nhưng tôi đã bé cái nhầm.
          - Hãy đọc thơ Văn Công Hùng. Và Văn Công Hùng... yêu chắc cũng giống... mọi người...
          - Tình bạn ?
          - Bạn tôi ở khắp nước. Nguyên tắc chơi với bạn là chơi với phần tốt, phần mình hợp của bạn, cái gì mình không thích không hợp thì lơ đi. Và chiều bạn, quý bạn, không làm phiền bạn, chịu đựng bạn, và ngược lại, bạn cũng... chịu đựng tôi. Được chưa ?
        Tới đền Trung thấy bộ bàn ghế đá bày dưới gốc đại cổ lão tương truyền các Lạc hầu, Lạc tướng quây quần bên Vua Hùng nghị bàn việc công. Ông níu tôi ngồi chụp ảnh lưu niệm, và rủ rỉ như giọng điệu bấy lâu, nửa đùa nửa không.
        - Mình phải ngồi vào cái ghế vĩ đại nhất, cổ xưa nhất của 18 triều Hùng Vương để lắng nghe cảm giác công bộc xem có ngân nga lên ở trong con người công dân làm thơ như mình không?!
        Dù giữa dòng người trảy hội, mà bỗng nhiên ắng lặng chỉ có hai chúng tôi. Văn Công Hùng nhắm mắt tĩnh tâm hồi lâu. Có điều gì đấy như là sự bí hiểm, trong không gian linh thiêng khi người ta thành tâm cầu khấn. Một sự giao thoa siêu hình, như ta vẫn thường hy vọng được thấu hiểu và chia sẻ.
        Lên Đền Thượng, tôi cũng không dám hỏi cái cảm giác ngồi ghế đá vua Hùng của ông.
          Văn Công Hùng lặng lẽ vào thắp hương cầu khấn một mình. Tôi ra sau điện ngồi đợi dưới tán cây rừng, nhớ lại câu chuyện thoáng qua lúc leo dốc.
        - Với Văn chương... thì anh...
        - A, nó là nghiệp chướng. Nó cho tác giả nhiều hạnh phúc, nhưng trước khi hạnh phúc, nó ban trước cho sự cay đắng. Đôi lúc mình là tay sai nó. Và cũng có lúc vai trò đảo ngược...
        - Viết về Văn Công Hùng, các cây bút ở khu vực Trung trung bộ Tây Nguyên có cả gần trăm trang A4. Anh thích bài nào nhất.
          - He, bài nào cũng thích. Người ta ca ngợi mình thì mình không thích hoạ có mà điên. Mong ca ngợi mãi mãi ấy chứ...
          Và tôi đọc lỗ mỗ một đoạn trích vu vơ :"Dưới những cơn mưa chiều Tây nguyên tưởng như không bao giờ dứt, có một người lầm lũi đi, lưng đeo túi xách, trong đó đầy những bản thảo thơ của mình, và của bạn bè, miệng nghêu ngao những câu thơ như âm thanh từ tiềm thức vọng về. Thỉnh thoảng lại chen vào những câu hát từ bài hát cũ bằng cái giọng Huế pha Thanh Hoá"
            Tức thì Văn tiên sinh chớp mắt, đỏ mặt, nhưng tôi cảm nhận rõ ràng đằng sau ấy là bao nhiêu tâm tình tri kỷ:
        - Nguyễn Phước Hương Giang, người gọi mình là kẻ hát rong lang thang. Ngày ấy mình trẻ...
        Tôi có cảm giác Văn Công Hùng là người không chịu nổi sự nịnh hót, thích cải tiến thơ ca, hay bất kỳ mọi công việc rơi vào tay với trí thông minh năng nổ sẵn có, nhưng dễ khiến người khác có ấn tượng liều mạng, nhưng lại thấy ông vô cùng duyên và đáng yêu, nên sự ngợi ca của bạn đọc và đồng nghiệp trong một khu vực rộng lớn với ông là đương nhiên.
        Đôi khi tôi bắt gặp những tâm tư và hứng thú khi ông cảm thấy thất bại, thì tâm tư và hứng thú ấy sa sút ghê gớm... Âu cũng là tâm thế muôn thuở của các thi nhân. Nhưng ngược lại ông cũng đủ phức tạp gợi sự liên tưởng ngọn hoả diệm sơn bị bazan Tây Nguyên phủ kín, đang kiên trì đợi cơn địa chấn để dòng dung nham phún xuất, vọt lên...
          Nhưng rồi Văn Công Hùng cũng lễ bái xong, lúc bấy giờ mới dám cởi áo khoác ngả lưng trên ghế đá.  Nhìn vân đá xanh, ông bỗng chỉ đâu là đá Thanh Hoá, đâu là đá Ninh Bình. Tôi hỏi tại sao thì cười:
          - Đá Ninh Bình đánh bóng thì lỳ mặt, đanh, mịn, đá Thanh Hoá thì xốp hơn, không mát tay bằng. Mẹ tôi người Ninh Bình, tôi lớn lên ở Thanh Hoá mà...
          Không, với tôi đá xanh nào cũng là đá xanh nào. Có lẽ phải có trực giác của một nhà thơ thì mới phân biệt rành rẽ sự mù mờ từ những vân đá. Nhìn những trái đồi đất trung du tươi sắc gan gà, đôi mắt Văn Công Hùng gợn lên bóng dáng Tây Nguyên.
          - Lạ nhỉ, sắc vẻ đất đai Đất Tổ chẳng khác sắc vẻ đất Tây Nguyên là bao. Đỏ tươi, với đỏ vàng. Lần sau về viếng Tổ, nhất định mình sẽ mang hạt giống dã qùy gieo bên lối mòn phía xa kia. Hoa dã quỳ nở trên núi Nghĩa Lĩnh, ông tưởng tượng xem... Nôn nao và miên man lắm.
          Đúng lúc ông từ bê khay hoa quả  đến mời.
          - Tôi thấy vãn khách phúc hậu, may vừa vãn tuần hương, mời hai ông hưởng chút lộc Vua.
          Nhà thơ bỗng run bắn nhận trái bưởi Đoan Hùng. Trên đỉnh cao Nghĩa Lĩnh tôi đã chỉ cho ông đâu Ba Vì, đâu Tam Đảo linh thiêng cao dựng, đâu dấu vết sông Thao, sông Lô sông Đà tụ khí về Bạch Hạc.

          LÀM TRAI PHẢI GIANG HỒ
chả thấy giang hồ chút nào mà gã Kế phong lên hoành tráng thế

          Giọng trầm trầm âm hưởng của các già làng Tây Nguyên kể Khan, Văn Công Hùng nhìn đường chân trời.
          - Hồi chuẩn bị tốt nghiệp khoa văn đại học Tổng hợp Huế khóa 1, tớ và anh bạn thân, cùng ở Huế, bảo rằng làm trai phải giang hồ. Thế là quyết định cùng nhau viết đơn xung phong lên Tây Nguyên. Nhưng Tây Nguyên là ở đâu thì... chưa biết. Mở bản đồ... rồi quyết định chọn Gia Lai Kon Tum vì nó... gần Huế (Hồi ấy từ Huế lên Pleiku phải đi đến 3 ngày qua ba chặng xe).         Nhưng khi mua vé xe rồi, khóc sụt sịt chia tay gia đình rồi thì anh bạn kia...  quay đầu, buông tay.
          Mình tớ đeo ba lô lên Pleiku trong bời bời hoang mang. Nhưng chỉ một tháng, sau chuyến công tác đầu tiên về làng S'tơ, tức làng Kông Hoa trong Đất nước đứng lên .
          Gặp anh hùng Núp trong một buổi chiều đang cõng cháu trước nhà, bộ râu hung hung trắng, đôi mắt voi ngơ ngác hiền từ. Quanh năm khoác chiếc áo veste cũ. Màu đất bazan ngấm trong kẽ da hằn sâu của người già như mạng nhện. Mùi rượu rẻ tiền găt gắt qua hơi thở ông lão. À và ờ. Gật và gật.
          Tớ bỗng hiểu rằng mình đã thuộc về Tây Nguyên. Dù thời ấy, người người nuôi heo nhà nhà trồng su su, mà tớ lại khư khư quyển sách và làm thơ. Người ta không ghét mới là lạ..
          Lựa lúc Văn Công Hùng yên lặng, tôi mới kể anh hay mấy năm trước trong một chuyến du Nam, ghé qua Tây Nguyên, tôi đứng trước cửa nhà anh, ngôi nhà la đà những hoa phong lan ngát hương mà không dám gọi cửa. Vì lúc đó đã 4 giờ sáng, mà 5 giờ theo lịch trình tôi sẽ lại rời PleiKu. Nhưng mà tôi đã quyết nêu những câu hỏi trực diện. Và test thêm "ông anh Tây Nguyên".
          - Văn Công Hùng đánh giá về mình như thế nào ? Tài năng, sự nổi tiếng, tác phẩm để lại cho mai hậu. Và một chút về bô-xít, nếu như có thể làm ơn...
        - Tớ không khoái đánh giá về mình lắm. Cũng có lúc nằm nghĩ thấy mình chả là gì cả, cát thôi. Nhưng nhiều lúc lại thấy: Ba chục năm ở Tây Nguyên của mình đến giờ cũng đáng giá. Sách chín tập, báo dăm bảy trăm bài với một vốn sống về Tây Nguyên đủ để nghe ai nói không đúng về Tây Nguyên thì có thể cãi lại.   
          - Tớ có viết một bài, nhẹ nhàng, cho rằng chưa nên làm bô -xít lúc này khi mà lòng dân chưa yên mà trong Đảng cũng không thuận... Bố mẹ để của cho con thì có gì mà phải lo lắng băn khoăn. Hãy coi như bô -xít dưới lòng đất ấy là vốn của thế hệ chúng ta để lại cho con cháu thì sẽ thanh thản ngay thôi.
          - Chuyện nào đáng nhớ nhất trong đời văn, và công việc biên tập. Chuyện vui, chuyện buồn....
         Nghe chừng oải, Văn Công Hùng vuốt vuốt mãi cái đầu không tóc, tôi muốn cười nhưng sợ khiếm nhã, lần sau vào Plei Ku cơ nhỡ không nơi bám víu thì gay.
          - He hè tớ từng tơi tả vì nghề văn. Bị cả kẻ dốt đánh và kẻ ganh cũng đánh, dù tớ chả có gì để họ có thể ganh ghét cả. Từng bị kiện đến tận ông... Nguyễn Khoa Điềm, họ vu cho tội  phản động, thơ thiếu tính Đảng. Có lần tờ Tạp chí tớ phụ trách in sai mo- rat câu lời thác thành lời bác của một vị, thế là ông ta nổi trận lôi đình lên mạng chửi tớ. Rồi nữa, tớ làm hồ sơ đi thi chuyên viên chính, ông cán bộ sở Nội vụ bảo tớ thiếu công trình khoa học. Tớ bảo tôi có 9 đầu sách, hàng trăm bài báo về văn hóa Tây Nguyên, có hai tập sách (in chung) được giải của Hội Văn nghệ dân gian VN, thơ được giải của UBTQLHVHNTVN...
          Ông này bảo: Anh làm thơ cũng như tôi làm quyết định nâng lương cho anh thôi, còn công trình khoa học phải do anh đăng ký với sở Khoa học Công nghệ làm đề tài. Mà tớ thì quá hiểu người ta làm gì và làm như thế nào với cái gọi là đề tài khoa học và số tiền (rất nhiều) ấy.
          Lòng tự trọng khiến tớ không thể đăng ký để lấy mấy trăm triệu làm "đề tài" xong rồi xếp vào tủ, dù nếu đăng ký thì chắc chắn đề tài của tớ sẽ được duyệt.
          Mấy chục năm ở Tây Nguyên, lương của tớ vẫn  chuyên viên, chừng ba triệu mấy một tháng. Trong khi ở Gia Lai... Nhưng thôi, trời công bằng, chả cho không ai cái gì, và cũng chả hại không ai điều gì..
          -Ờ thì cứ để vụ chuyên viên chính chuyên viên phụ đó cho cấp trên. Chẳng hay Văn tiên sinh đã tuyệt vọng bao giờ? Trong nghề Văn?
        - Thú thật là trong nghề tớ chưa bao giờ hy vọng mình sẽ là cái gì, lạ lắm, cứ nghĩ mình là muỗi thôi, thế là thanh thản, và nhờ thế mà không tuyệt vọng. Tớ không hoắng, không nghĩ rằng mình sẽ chết vì văn chương, và vì thế mà cân bằng, mà vẫn cặm cụi viết cho đến bây giờ.
        Buổi chiều ấy nơi tam giang hợp lưu Bạch Hạc, nhà thơ Văn Công Hùng - người con của những "hợp lưu văn hoá": Cha Thừa Thiên, mẹ Ninh Bình, sinh ra ở Thanh Hoá, học đại học Văn Tổng hợp Huế , yêu và làm thơ rồi trở thành người Tây Nguyên - Gia Lai-Pleiku đã non ba mươi năm bồn chồn đi lại bên mép sóng.
          - Ở Tây Nguyên, mỗi khi hình dung đến xứ Bắc là nghĩ ngay đến Thăng Long- Bắc Ninh- Hùng Vương- Phú Thọ liền mạch. Những sông Lô, sông Thao, sông Đà tích hợp những trầm sâu dự trữ văn hoá gốc cho mỗi con dân Việt như người mẹ đợi chờ tôi trở lại. Máu thịt gắn kết,  nợ nần không thể trả ...
          Thôi thì sông Thao
          ta chậm mất rồi
          cháy bỏng đấy nhưng cũng đành thua thiệt...
                 (Sông Thao)
        Không, chẳng có ai là chậm cả, và cũng chẳng đi đâu mà thiệt nếu như người đó trở về nguồn cội của mình Văn Công Hùng ạ. 
          Quả trò khô nơi Tây Nguyên có thiếu gì, nhưng tôi biết ông đã lặng lẽ nhặt những trái trò khô trên núi Nghĩa Lĩnh, mang về làm quà cho con gái. Nhặt một góc viên gạch vỡ từ bức tường đang trùng tu trên Đền Thượng làm chiếc chèn giấy trên chiếc bàn sẽ có chồng bản thảo thơ . Ông đã ôm ghì tấm bia ghi lời danh nhân văn hoá Hồ Chí Minh nơi đền Giếng. Ông đã vào cầu duyên cho vợ mãi mãi yêu mình. Cầu bình an và tốt lành cho các con. Và...
Tôi đọc thơ ông. Ông đọc thơ người xưa "..dòng xanh lẫn dòng đào....dưói hợp một dòng trên chia ba ngác"...*
        Có những tháng ngày Văn Công Hùng đã từng xao động suýt rời Tây Nguyên. Với năng lực và bản lĩnh Văn chương, Báo chí vững chắc, bất kỳ tờ báo lớn nào cũng sẵn sàng mở vòng tay nghênh đón. Vậy mà ông đã ở lại Tây Nguyên, thành người Tây Nguyên ba mươi năm nay. Trước thắc mắc ấy, người thi sỹ có phong vẻ doanh nhân ấy mỉm cười, nụ cười vốn rất thoải mái mọi lần, bỗng nhuốm vị liêu trai.
          -Không phải niềm vui hay hạnh phúc mới có sức níu giữ con người đâu. Sự gian khó, vất vả, nó cũng gắn kết con người. Mà số tôi- Văn Công Hùng- hình như sướng quá không chịu được thì phải. Sướng quá mất tự tin, như đa phần người Việt...
          Cùng say tít cung mây
          Cùng cười như chợ vỡ
          Suốt một đời mang nợ
          Thơ đa mang nỗi buồn.
          Vâng, chúng ta ai cũng mang nợ. Không nợ đời thì đời nợ. Không cách này thì kiểu kia. Chẳng thoát. Nhưng tại làm sao chứ, Văn Công Hùng, sao mà ông lại tự xưng mình là "bồi bút" chứ. Hay đây chỉ là trò đùa với bản thân ông và bạn bè gần xa  hậu ngày 21 tháng 6.
          Tôi những mong "bồi bút" được như anh, phải chăng đây là biến hoá của sự khiêm tốn ở một công dân Tây Nguyên- Gia Lai- Pleiku ?
          Nhưng lúc này thì tôi tin, ông muôn thuở vẫn là- kẻ- thi- nhân- ưa- ú- tim- hài-hước tử tế ở mọi phương diện công dân lẫn quán nhậu vỉa hè.
          Chắc nhà điện sắp qua cơn đồng bóng. Có điện thì tôi sẽ biết ngay điều gì trong cái blog đầy ắp những khuôn mặt Văn Công Hùng cười cười, nhưng lại đa mang những câu thơ buồn...
                                           NGUYỄN THAM THIỆN KẾ
(Bài đã in báo Tiền Phong cuối tuần số 31 ngày 1/8/2009. Bản này đầy đủ, bản in báo có cắt bớt trăm chữ)

10 nhận xét:

Nặc danh nói...

Hi hi mặc kệ bài "siêu đại bồi bút" của Nguyễn Tham Thiện Kế.
Đối với tôi anh Văn Công Hùng là một người lớn. Vậy thôi!
(Cu Theo)

Văn Công Hùng nói...

@ Cu Theo:
Là tớ tự nhận đấy chứ...

Tấn Định K9 nói...

Chiều nay một mình một xe "siêu khủng" biển số 'ngũ linh' lao về Biệt thự kiếm con cá lẩu chơi. Bất ngờ nhất là khi mổ cá thì bắt được tờ giấy trong bộ lòng, thấy ghi: "CHỦ NHÀ ĐI VẮNG, CẤM ĐÁNH BẮT CÁ Ở ĐÂY!".

Đi một vòng khắp làng bản, về đến đây soi đúng thứ chữ trong "văn bản" là nét chữ của chủ nhà này. Kakaka!

Văn Công Hùng nói...

@ Bác Tấn Định:
Hôm nào em ra bác cho em ké con xe khủng biển Ngũ... cốc nhé. Có món ấy mà đi tầm cá lăng mới xứng.

quan lang nói...

Ngoài cổng đền Hùng vào đoạn trăm mét, nhìn lên phía trái, tháng bẩy đầy những hoa Địa Lan xanh như ngọc, làn môi có sọc đỏ thẫm.
Người ta làm mới hết rồi, nên chỉ còn mấy bông hoa này của ngày xưa sót lại.
Xem cái bãi đậu xe, đường đi lối lại rồi đến cả điện mẫu Âu Cơ mới tinh, nghe thoáng buồn cho nơi đất Tổ. Tiền tỉ cả đấy nhưng từ đá gạch đều là đồ bể vỡ, vụn vằn...
Phòng bảo tàng hoành tráng, biết bao nhiêu của rã, trống quý, thạp quý,...để bụi bặm, người thuyết minh còn chưa thuộc nói lẫn đầu cua tai nheo,...
Thất vọng sau hơn ba mươi năm về lại đền xưa là thế. Có tiền mà không biết xài tiền, chẳng bõ khoe tiền, kệch kỡm.
Anh NTTK có thấy đau không ? Chứ Văn thi sĩ thì không chắc thấy.
Dọc hai bờ sông Thao có biết bao chùa đền, cửa ngõ ngày xưa quay ra sông. Bây giờ chẳng ai còn đi thuyền trừ mấy sà lan chở cát, ghe thuyền chở cây tràm, bạch đàn,... Họa hoằn mới có chuyến xuôi chở bưởi trên Đoan Hùng xuống.
Cổng ngõ nhà chùa toàn theo đường ô tô đi ngõ hậu.
Buồn ơi, sử xanh rồi sẽ ghi lại một thời kỳ báng bổ, có dấu ấn của sự lộng dốt.

Văn Công Hùng nói...

@ Quang Lang:
Ơ thế cụ là dân Đất tổ à?

Nặc danh nói...

Chao ong anh.
Lau lam roi moi vao nha anh duoc.
The la vui roi.
Dong

Văn Công Hùng nói...

@ Dong:
Thảo nào hôm qua trên bản đồ anh thấy có một người ở Ruxki lò mò vào trang này, tưởng chàng I van ngố nào, té ra là chú.
Cháu khá hơn rồi chứ.
Chú vui nhé, đất nước của Lê Nin đương diên là hoành tráng đúng không?

quan lang nói...

Ủa, chớ "trai lục lộ" còm lộ mô mà VCH ri-còm rứa hè ? Dong@ kiếm cơm đất khách có khá không ? Vợ trẻ ở Tưk-mau khỏe khôn ?

Văn Công Hùng nói...

@ Quan Lang:
Quan Lang nỏ chộ tên Dong cuối còm ư?