Thứ Năm, 27 tháng 6, 2019

KHỘP, XÀ NU VÀ... ÔNG NÚP



          Bé tí, sống ở miền Bắc thời chiến tranh phá hoại, đọc sách báo rất hăng dù thời ấy rất hiếm, có mấy thứ mà tôi cứ tưởng tượng và ước một lần được gặp, thấy, tay sờ nữa càng tốt, là những cây khộp, là rừng xà nu và... ông Núp.

          Tôi đọc và hình dung những cây khộp hiên ngang giữa bom đạn, lá to thân thẳng, chở che bộ đội, làm nên bạt ngàn rừng Tây Nguyên. Những cây khộp vươn lên từ khắc nghiệt đá sỏi, khô khốc và thách thức tất cả để ngạo nghễ  với trời xanh, với bom đạn nhưng lại hết sức tình nghĩa với con người, với bộ đội.

          Cũng như thế là những rừng xà nu dẻo dai, dẫu chi chít vết thương, nhưng, như T'nú (Hồi ấy sách giáo khoa in nhầm là Thú), như cụ Mết, như dân làng Xô Man, cây xà nu vẫn xanh tốt, vẫn vững vàng, vẫn nảy nở sinh sôi giữa bom rơi đạn nổ...

          Và ông Núp nữa. Trời ạ, làm sao mà lại có mối tình đẹp đến thế, mà cái làng Kông Hoa lại kỳ vĩ làm vậy, mà lại có những câu chuyện Tây Nguyên hấp dẫn đến thế. Đến ông Phi Đen tận xứ Cu Ba còn mê ông Núp như điếu đổ, còn gửi xì gà cho ông Núp, còn kết nghĩa anh em với ông Núp mà, mình dân Việt, yêu văn chương báo chí, không mê ông ấy mới lạ...

          Thì đấy là những lý do khiến tôi, vừa chớm vào năm thứ 4 lớp văn khóa 1 đại học Tổng hợp Huế, đã làm đơn xung phong lên Tây Nguyên. Đời trai được mấy, cứ đi tìm những điều mình muốn biết đã. Thực ra, khi ấy cũng chưa nghĩ là sau này mình sẽ trở thành nhà báo nhà văn đâu, nhưng đi theo những hình ảnh, câu chuyện của các nhà văn nhà báo vẽ ra, thú lắm chứ.

          Ngay chiều thứ 2 sau khi đeo ba lô lên Pleiku tôi đã gặp ông Núp.

          Khi ấy tôi đang đi bộ thám hiểm thị xã. Đi qua con đường rợp bóng cây xanh, tôi thấy một ông cụ có bộ râu cực đẹp, mặc áo vét thắt cà vạt hẳn hoi, nhưng đi dép lê và trên cổ... có một đứa bé.

          Đúng lúc tôi đi qua thì đứa bé... tè, ướt từ vai ông cụ xuống. Ông cứ kệ, cái cười rất hiền.

          Hôm sau tôi vào trình diện cơ quan, và nhận ngay công việc đầu tiên là... viết một bài cho anh hùng Núp đọc trong buổi nói chuyện của tiến sĩ người Liên Xô Nicolin, chuyên gia văn học Việt Nam. Muốn viết thì tôi phải đi tìm gặp ông Núp để hỏi ông muốn viết như thế nào?

          Và. Bất ngờ chưa, cái ông cụ râu rất đẹp, mặc comple, bị đứa bé đái từ vai xuống tôi gặp chiều hôm trước chính là... anh hùng Núp.

          Còn cây khộp. Tôi có bài thơ được in ở khá nhiều nơi là bài "Tháng năm này gió thổi dọc Trường Sơn", trong đấy có câu "Những cây khộp già đăm chiêu trong chiều vắng/ gió thổi hoài rát ruột lắm gió ơi". Một hôm một đồng nghiệp sinh ra và lớn lên ở Pleiku, gọi điện cho tôi: Ông Hùng ơi, ông phịa vừa thôi, làm quái gì có cây khộp. Chỉ có rừng khộp thôi. Khộp là tên một loại rừng nghèo, nhưng cũng vẫn là rừng dù nó mọc trên đất xấu, rất xấu, đầy sỏi đá. Trên ấy chủ yếu là cây dầu, cỏ tranh và một số loại cây khác. Cũng trên ấy, nhiều loại động vật sinh sống, trong đó có cọp, nai, hươu, thỏ vân vân. Muốn biết rừng khộp nó ra làm sao, ông chịu khó nhấc đít xuống vùng Chư Sê ấy, vùng H'bông ấy, toàn rừng khộp.

          Khi ấy, quả là nơi đây còn rất nhiều Fulro, thậm chí là nhiều Fulro nhất Gia Lai Kon Tum, nên tôi ít xuống, chính xác là ít lang thang xuống đây. Tôi đã phải viết đến mấy bài báo "thanh minh" rằng không có cây khộp, chỉ có rừng khộp thôi. Nhưng riêng bài thơ ấy, tôi không sửa được nữa, vẫn là "những cây khộp già đăm chiêu trong chiều vắng/ gió thổi hoài rát ruột lắm gió ơi".

          Riêng xà nu, thì ngay khi học đại học ở Huế tôi đã biết nó là cây... thông, rừng xà nu là rừng thông. Và tưởng ai cũng biết như mình, vì nó có được dạy trong sách giáo khoa. Thế mà cách đây... 5 năm, trên đường lên Đăk Glây cùng mấy đồng nghiệp ở báo Mực tím làm phim về ông Mết, nhân vật trong rừng xà nu, có mấy cô giáo cấp 3 khá nổi tiếng vì dạy giỏi gọi điện ới theo: Anh nhớ chụp ảnh cây xà nu về cho chúng em có hình ảnh dạy học trò, cho chúng biết thế nào là cây xà nu chứ dạy chay mãi chán lắm.

          Trời ạ, cả Pleiku khi ấy là một rừng... xà nu, tức là cây thông ấy ạ. Giờ nó, về cơ bản là đã được chặt xong. Mà chả cứ thông ở Pleiku, lần ấy chúng tôi tìm về lại cái làng Xô Man thuở nào, nó đã di chuyển đến mấy nơi. Và điều đáng nói là, nó trơ trọi giữa nắng chứ chả có một bóng xà nu nào nữa, dẫu, năm 1982, khi lần đầu lên đây, ngủ dậy sáng ra suối rửa mặt, tôi đã hết sức kinh ngạc khi ngoáy mũi ra những cục than đen ngòm. Mãi rồi mới có anh bộ đội biên phòng giải thích: Tối qua anh ngủ ở nhà dân, bà con thắp nhựa ngo thay đèn. Ngo chính là nhựa xà nu, tức thông. Mà loại này muội rất nhiều. Ra thế...

          Và đành phải nói thật, cho đến năm ngoái, vẫn có những người bạn tôi, giáo viên văn, chưa biết cây xà nu là cây gì, cứ dạy theo sách thế thôi...


Trong ảnh có nhà cháu, nhà văn Nguyễn Khắc Trường, hồi ấy đang là Thao Trường và Chử Anh Đào, một bác cán bộ của MTTQVN tỉnh GL, ông Núp đứng giữa...
                                                                      

1 nhận xét:

Nặc danh nói...

Cam on anh CONG HUNG da noi rat ro chuyen nhieu nguoi khong biet la rung khop va cay khop Roi den rung xa lu la rung thong Den toi day 66 tuoi roi ma doc bai nay moi ro Rat cam on.....