Thứ Bảy, 10 tháng 8, 2013

NGƯỜI BỐ VĨ ĐẠI

Giữa rất nhiều những bất nhân, nhiễu nhương đang xảy ra hàng ngày hàng giờ, câu chuyện và hình ảnh về một ông bố lang thang ở Hà Nội sửa xe, ở trong một cái cống để kiếm tiền nuôi con ăn học, và năm nay có đến 2 đứa con cùng đậu đại học làm nhói lên trong ta nhiều cảm xúc.

Ông Nguyễn Hữu Định (thực ra ông này mới sinh năm 1961) có đến 2 đứa con đang học đại học và cao đẳng ở Hà Nội. Năm nay ông lại có 2 đứa con trai cùng đậu đại học, trong đó 1 đứa là thủ khoa đại học Y Hà Nội. Khỏi phải nói, ông mừng đến thế nào, và cũng... run đến thế nào.

Là bởi 10 năm nay ông bỏ quê lên Hà Nội kiếm tiền bằng cái... bơm và mấy cái cle, mỏ lết cũ. Ông sửa xe kiếm tiền nuôi các con ăn học. Và nó chứng tỏ nông thôn chúng ta hiện nay nghèo đến mức nào. Đi trên các đường ở Hà Nội gặp rất nhiều người từ quê ra kiếm ăn, họ coi Hà Nội như một cái "thiên đường" có thể kiếm ăn được. Rất nhiều người ngồi cả ngày không được ai thuê, nhưng họ bảo, ngày này bù ngày khác, mỗi ngày kiếm được trăm bạc là bằng mấy ở quê rồi. Chúng ta chiến đấu, xây dựng bao nhiêu năm mà nông thôn vẫn khốn khổ đến thế ư? Thì cứ lúa mà suy, cứ cho là trúng mùa đi, thì tính ra mỗi tháng một người nông dân cũng chỉ thu nhập vài trăm bạc. Mà giá thì cứ vù vù lên, bất kể dân có chịu nổi không, hay nói cách khác, chịu được hay không kệ... chúng mày!

Năm nay đến sáu trăm ngàn thí sinh thi rớt đại học. Vậy mà cả 2 đứa con của ông Định vẫn đậu đại học, mà lại là thủ khoa. Thế nhưng nếu biết gia cảnh nhà chúng thì mới càng thương chúng. Không học thêm, không có điều kiện để chỉ ăn và học, mà ở trường về là lao vào giúp việc mẹ. Bố thì ở trong cống, ăn mì tôm, cơm nguội... dành từng đồng bạc lẻ nuôi con. Ngay khi có kết quả thi, rất nhiều nhà mở tiệc linh đình mừng con vào đại học, thưởng cho con những món rất đắt tiền... thì ông Định lại nằm nhìn lên thành cống suốt đêm không ngủ được. Vì lo. Cả 4 đứa cũng học đại học thì lấy gì mà nuôi chúng. Tôi cũng là một người bố, cũng thương con đến thắt ruột, nhưng thấy ông Định tôi vẫn kính trọng ông ấy. Càng kính trọng lại càng thắc mắc, rằng tại sao trong xã hội lại có những người khổ đến thế hả giời.

Những người có trách nhiệm có thấy lương tâm mình cắn rứt không nhỉ? Riêng tôi, một người cầm bút không giàu, nhưng chắc chắn khá hơn ông Định, thấy cứ nhói lên những xa xót, những nỗi đau âm thầm- mà viết lên đây thì nó không âm thầm nữa rồi, nỗi đau ấy gào thét, nhất là khi thấy những lãng phí, những tham nhũng, những điều tồi tệ đang xảy ra hàng ngày trước mắt chúng ta.

Bác hẹn các cháu, các cháu hãy cố học tiếp cho giỏi, và hãy tự hào với bố mẹ mình. Bác biết có rất nhiều đứa con chối bỏ bố mẹ vì xấu hổ với thân phận bố mẹ, vì bố mẹ không giàu có như người khác, không làm nghề cao sang như người khác. Những đứa con ấy chúng không xứng đáng làm người. Chỉ học thật giỏi, vượt qua những cơ cực hôm nay, các cháu mới có thể trả ơn bố mẹ, dù bố mẹ các cháu không muốn được trả ơn. Họ đã hy sinh tất cả vì những đứa con. Nhưng về già họ xứng đáng được đền đáp bởi chính thành quả của các cháu.

Đừng xấu hổ, không bao giờ được phép xấu hổ bởi thân phận của bố mẹ các cháu nhé. Ông Định xứng đáng được gọi là người bố vĩ đại.

7 nhận xét:

Yamaha nói...

Vừa mới đọc bài "đau đáu Tây Nguyên" đăng trên báo NLD. Bài rất hay, có một vài quan điểm còn phân vân lắm, song tổng thể là tuyệt vời. Viết về Tây Nguyên bác Hùng là nhất, còn nếu bác nhì thì chẳng còn ai đứng trên. Nói tới Tây Nguyên, chiến tranh từng có bác Nguyên Ngọc, giờ hòa bình lại có bác VC Hùng nhà mình. Bravo bác !

Trần Mai Hường nói...

Anh ạ, người bố vĩ đại này ở thôn Động Phí, xã Phương Tú, gần nhà em, cách nhà em khoảng 3 cây,làng anh Hoàng Minh Tường anh ạ. Từ hôm biết quê mình có cháu Tiến đỗ thủ khoa trường Y, em mừng và ngầm tự hào, sau đó lại thấy bảo cháu phải đi bộ đội vì phải thực hiện nghĩa vụ quân sự em thấy thương cháu, nhìn những hình ảnh người bố lam lũ ở trong ống cống em đã khóc, người mẹ khắc khổ vất vả đi vặt lông vịt thuê kiếm từng đồng nuôi con( quán chị này hay vặt lông vịt thuê em cũng biết)em càng thương hơn mà em k biết làm gì, anh ạ, thực trạng dân quê ở các làng quê VN mình vẫn nghèo khổ thế đấy. Anh có thể viết một bài đăng báo hay làm gì đó để giúp cháu Tiến được đi học thay vì đi nghĩa vụ k anh? Em tin mai này cháu sẽ là một bác sĩ giỏi và y đức, cháu sẽ báo hiếu những nhọc nhằn của cha mẹ hôm nay và giúp đời. Em cảm ơn anh.

Unknown nói...

tôi ở nông thôn tôi biết vì sao nông dân nghèo ;
năng suất lúa có tăng nhưng không thể nào chịu nổi với những khoản thu đè xuống một đầu sào
đóng góp đủ thứ bây giờ lại thêm cái khoản nông thôn mới dân lại è lưng ra đóng góp
nông thôn mới kiểu gì mà không tao công ăn việc làm cho người dân không hổ trợ người dân mà chỉ chăm chăm làm đường bê tông ra đồng chưa làm đã hỏng
kêu trời không thấu nên bỏ ruộng lên thành phố thôi bà con ơi đường nào cũng khổ

Ls TMT nói...

Lang thang vào trang của VCH, “bắt gặp” em - nhà thơ TMH. He he.
A cũng mong các cháu Tiến, Tiền và những cháu đậu ĐH khác sẽ được hoãn gọi nhập ngũ. Đất nước đang thời bình, chưa đến nỗi gì đâu. Với lại vào đại học, các cháu cũng vẫn học môn quân sự, ra trường là sĩ quan dự bị. Khi đất nước có biến thì các cháu đều là chiến sĩ cả thôi.
Cách đay 40 năm, anh có anh bạn bốn lần đỗ đại học, nhưng địa phương không cho đi. Chỉ vì cái “tội” là giỏi hơn con cán bộ xã, nên lý lịch cứ đen kịt cả. Họ đố kỵ thế đây. Ngày xưa lý lịch đen thì có thủ khoa cũng ở nhà đi cày. Đi bộ đội không được vi bị tật ở mắt. Sau 4 lần đậu đại học không được học, anh bạn đành phải đi đường vòng: đi công nhân, rồi học đai học tại chức. Nhân tài bị thui chột em ạ.
Bây giờ thì không đến nỗi như ngày xưa đâu. Đặc biệt là cháu Tiến chắc chắn sẽ được nhập học. Anh biết lãnh đạo huyện mình sẽ tạo điều kiện để cháu được học.
Cơn shock thủ khoa bước đầu sẽ tạo điều kiện dễ dàng cho cháu, cả về tinh thần lẫn vật chất. Nhưng 6 năm học không phải là ngắn. Anh muốn những người đồng hương ủng hộ cháu về lâu về dài. Muốn trở thành bác sĩ giỏi thì cố gắng đừng để cháu mất nhiều thời gian làm thêm, dạy thêm. Với nhề này, đức và tài phải cân bằng nhau.

khuongtrung nói...

Nhà thơ VCH ơi, viết một bài báo hay làm gì đó theo ý của Trần Mai Hường để giúp cháu Tiến được đi học đi,không thì xót lắm, tiếc lắm.

Nguyễn Khương Trung

Daniel nói...

Thực ra cu Tiến mà nhập ngũ vào học đại học quân y thì gia đình anh Định đỡ phải lo .
Nghĩ ra thì quê mình có rất nhiều ông bố và bà mẹ vĩ đại .
Ông bà già tui cũng vĩ đại khi nuôi 7 đứa bầy tui đi học . May là thời bao cấp đứa nào thi điểm cao là đi Tây , đỡ tốn thóc gạo ...

Nặc danh nói...

123 đã khóc khi đọc tin này bác Văn Công công ạ! Đúng! một ông bố QUẢ VĨ ĐẠI, những đứa con THIÊN THẦN! Và có lẽ chỉ có ở Việt Nam ta mới có được những CON NGƯỜI ý chí sắt đá và sự chịu đựng giỏi giang đến vậy. Bái phục!!!