chợt ta một trưa say gió
          chợt nước mắt mặn bên cửa sổ
          đã chợt quỳ
          mưa còn lay phay một nỗi
          bazan vàng con đường nan quạt
          lội nhau đi sương vẫn đêm
          đã chợt em
          lạnh tanh li cà phê không đá
          đừng cơn sốt ruột
          đen rơi những cuộc không lời
          đã chợt ta
          xuân chậm
          chiều nay lá trút
          chiều nay râu lên bạc
          chiều nay cứ gió mải về
          chiều nay còn nốt phố xanh
          Tây Nguyên ta một thuở
          người bên người những dáng thông khô
          đón về những tâm hồn ứ nắng
          ngất nghiêng vỉa hè trăng khuya
          Tây nguyên ta đến
          những miệng núi lửa ngoan hiền
          cỏ líu ríu
          nơm nớp bừng những hoàng hôn
          đã kịp lạ
          bàn chân đan trong bứt dứt
          Pleiku thắc thỏm
          dốc nửa mùa rồi mà mắt cứ chênh vênh
          đã chợt khẳng khiu cây xoan từng ngan ngát tím
          chợt ta một trưa say gió
          chợt nước mắt mặn bên cửa sổ
          ơ hay, thì dã quỳ vàng mà có chiều nào để khác nữa đâu...
                                      Pleiku trưa 6/11/2010
                                                V. C. H
* Bài này đang đợi in báo tết, các bác đọc trước cho vui, đừng phát tán, phải tội.
* Bài này đang đợi in báo tết, các bác đọc trước cho vui, đừng phát tán, phải tội.
 
 
4 nhận xét:
Đến giờ vẫn phải tiếp tục công nhận là viết về Dã quỳ thì bác vẫn là vô địch!
...thì dã quỳ vàng mà có chiều nào để khác nữa đâu?
@ Nguyễn Minh Tuấn:
Khiếp, khen ghê thế?
@ Hạnh Nhi:
Biết làm sao được?
Post bài này để đồng cảm Dã quỳ xanh.
Đăng nhận xét