Cái câu "Lòng vả cũng như bụng sung" tôi nghe từ
hồi còn nhỏ ở ngoài Bắc nhưng thật là, chả hiểu nó ra làm sao, bởi ngoài Bắc thời
ấy rất hiếm quả vả. Chỉ nghĩ láng máng chắc nó giông giống nhau. Sau năm 75 về
quê Huế thì mới tận tường quả vả, và thấy nó như một loại sung... to.
Sung thì ngoài Bắc rất nhiều, nhất là ở các bờ ao của hợp
tác xã. Những cây sung chi chít quả, muỗi bâu đen. Tôi nhớ đến mùa sung chín nó
rụng đầy xuống ao, cá rất thích những quả sung chín. Hình như người Bắc thời ấy
ít chế biến sung thành món ăn. Trẻ con hay hái sung chấm muối, thi thoảng thấy
có nhà lấy sung muối. Chỉ thi thoảng thôi, bởi món cà muối vẫn là vô địch, nó
có mặt ở tất cả mọi mâm cơm gia đình Việt thuở ấy, từ nông thôn tới thành thị,
nên sung chỉ ai nghèo không có cà mới xài.
Nhưng bây giờ thì sung là đặc sản. Bạn tôi quê Nghệ An, hôm
nọ hân hoan nhắn: ở quê gửi vào cho ít sung nếp, muối rồi, lúc nào bác ghé sang
lấy một ít về ăn. Chấm muối vừng thì tuyệt vời ông mặt trời.
Và tất nhiên là tôi cũng hân hoan sang lấy. Về, hân hoan
bày ra mâm, và chỉ mỗi tôi... hân hoan ăn, vợ con dửng dưng. Cũng đúng thôi, ăn
uống cũng là cả quá trình... bồi dưỡng giáo dục. Vừa ăn vừa nói chuyện sung với
vợ con. Tôi kể về món sung muối kho cá mà mẹ tôi từng làm, và ngay sau bữa ăn
này, sung thừa cũng sẽ được tôi kho cá, tất nhiên.
Rằng
trước tiên là phải có một vại, hoặc ít là một tô, lọ... sung muối. Và được sung
mọc ở bờ ao là nhất, còn tại sao ở bờ ao là nhất thì đi hỏi... cá, bởi sung ở đấy
mà chín rụng xuống ao là cá ăn ngon lành, còn sung trên núi rụng đầy đất cá
cương quyết không thèm ăn.
Muối
như thế nào thì cũng... tự học, miễn là đừng chua quá (ít muối), chát quá (muối
nhiều)... Khi được, ăn dè một ít, chấm muối vừng hay mắm đều ngon. Nhưng muốn
tuyệt vời hẵng chờ đã...
Phải
là chợ vùng ven mới có, là loại cá diếc tháu, cỡ 2 ngón tay, bụng đang chửa, đầy
trứng. Phải là loại chửa lần đầu, còn làm sao biết nó chửa lần đầu thì... tự học,
viết ra ở đây lộ nghề...
Đang
bơi thế nhé, thả vào chậu nước. Cho chút dấm vào cho nó thải hết chất bẩn, rồi
thôi, không động đậy gì nữa, nguyên ruột nguyên vây nguyên mang...
Nồi
đất nhé, không thì sành cũng được. Lớp cá lớp sung muối (đã cắt đôi hoặc 4 cho
nhanh thấm), mắm muối dầu mỡ các loại tùy khẩu vị và sự nhạy cảm của từng người,
bắc lên bếp và lom đom đun. Chừng cho cá nhừ đến trẻ con cũng cắn ngang được,
không bỏ bất cứ thứ gì, từ đầu đến xương sống xương dăm, thì chén thôi. Cơm thật
nóng hay cơm nguội đều ngon. Nhớ để nước nhiều nhiều để chan cơm hoặc chấm rau
muống hoặc rau lang luộc...
Món
này không nhậu được, nhưng ăn cơm thì... thôi rồi... Sung ngon nhất, rồi đến... nước, cuối cùng là cá...
Con
gái tôi nghe tả xong thì reo lên: chiều làm ngay ba nhé. Tất nhiên là tôi hân
hoan làm, phục vụ con là một chuyện, nhưng cái chính là, mình truyền được cái cảm
hứng ăn uống dân dã, nhưng đầy bản sắc, những món ăn từ ký ức, và giờ đang là đặc
sản.
Từ
sung sang vả.
Hôm
nọ thằng bạn người Huế gọi: ông có đi qua nhà thì ghé vào tôi cho mấy quả vả về
ăn. Nhà thằng này ngay mặt đường Phạm Văn Đồng, thành phố Pleiku. Lò mò vào, nó
ra sân hái cho 5 quả vả như nắm tay, kèm lọ mắm ruốc. Thì ra thằng này có khoảng
sân, thay vì trồng hoa các loại, nó mang một cây vả con từ quê lên, và năm nay
ra bói, quả lúc lỉu.
Đơn
giản nhất là gọt vỏ, cắt từng miếng rồi chấm mắm ruốc. Tất nhiên là mắm ruốc Huế,
giã ớt tỏi, chút đường nữa, ít thôi, vắt chanh vào. Nhớ lần vào làng cổ Phước
Tích, có nhà có một cây vả cổ thụ. Nói chuyện một hồi anh chủ nhà lấy gậy chọc
mấy quả vả, rồi vợ làm bát mắm ruốc, đoàn chúng tôi có một anh có chai rượu
trong túi, thế là... tiệc ngay dưới gốc cây, giữa sân, cũng tưng bừng như... đại
tiệc.
Nói
cho công bằng, cây vả chỉ hợp với đất Huế. Đi các nơi nó giảm đi mươi đến vài
mươi phần trăm, tức cái độ ngọt giảm đi, độ chát tăng lên. Vả ở nhà đứa bạn cho
tôi cũng thế, nhưng tôi vẫn suýt xoa suỵt soạt ăn vì... ký ức quê hương.
Giờ
ở Huế, vả người ta làm cả trà. Nhớ lần ông Nguyễn Đại Vui, thời còn làm bí thư
huyện Phong Điền, cái huyện có làng cổ Phước Tích ấy, gửi cho tôi một thùng
thanh trà và mấy hộp trà vả, uống cũng gì phết. Giờ ông Vui chuyển lên làm giám
đốc sở Kế hoạch đầu tư tỉnh Thừa Thiên Huế, chắc sẽ có nhiều đất để phát triển
cây vả Huế, chế biến thành trà và nhiều loại từ vả nữa.
Nhưng
nói đến vả, ngoài ăn sống với mắm ruốc, đã về Huế thì phải xơi món nộm vả. Nó
mà xúc bánh tráng thì ngon đến rụng rời. Tôi không tả kỹ món này bởi để dành
khi các bạn đến Huế thì chủ động kêu và chủ động cảm xúc kẻo tả xong cảm xúc nó
kéo dài sẽ bị... chai.
Vấn
đề là, 2 quả sung vả ấy, nó giống nhau, nó lòng vả cũng như bụng sung nhưng nó
lại... khác nhau. Sung muối nhưng vả thì không. Và ngược lại, vả có thể làm nộm
nhưng sung thì chưa, chưa chứ không phải không, vì biết đâu sẽ có người sẽ làm.
Cái chung là cả 2 thứ quả đều có thể ăn sống. Người Bắc chấm sung với muối vừng, người Huế chấm vả với mắm ruốc. Giờ cả
sung và vả đều là đặc sản, mà đã là đặc sản thì tức là vừa hiếm vừa đắt. Vào
nhà hàng, quả sung bổ đôi, thậm chí ba, tư, xếp e dè ở góc đĩa, kêu thêm năm lần
bảy lượt cũng chỉ được nhin nhín mang ra. Vả cũng vậy, trộn lơ phơ vào đĩa rau
sống, kêu thêm mãi cũng ngại.
Tết
nhé, trữ được một ít sung hoặc vả trong nhà. Giữa những thịt cá bánh chưng ê hề
các loại, có một đĩa vả hoặc sung bày ra, lại chả là thời trân, lại chả thành của
hiếm, lại chả khiến mắt tròn mắt dẹt mà hân hoan múa đũa...
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét