bài này khi đăng trên báo Gialai số 30/4/2025 do khuôn khổ có bị "gọt" đi một ít, bản này là bản full.
1. Khoảng năm 1983, tôi khi ấy thành người Pleiku được khoảng 2 năm, với tư cách chủ nhà, đón một nhóm sinh viên năm 4 đại học Bách Khoa Đà Nẵng lên thực tập. Là tôi có người quen trong nhóm ấy thôi. Có 2 điều khiến các bạn ấy ngạc nhiên, một là Pleiku có... điện. Là xe chạy từ Đà Nẵng sáng sớm, tới Pleiku lúc nửa đêm, khi tới bến xe, chỗ khách sạn Mường Thanh bây giờ, cả xe reo ầm lên: có điện, dù chỉ là những cái bóng 220V vàng ệch leo lét vì điện chỉ nhỉnh hơn 110V. Và 2, hôm sau khi qua đường Hoàng Hoa Thám, tôi bảo bác Núp ở trong ấy, nếu muốn gặp thì chiều quay lại, ông ấy hay chơi với cháu trước sân vào buổi chiều, sau giờ làm việc. Tất cả lại ồ lên: Ơ Bác Núp còn sống à?
Mà tỉnh Gia Lai có tới 3 nhân vật huyền thoại như thế. Nước ta ấy, đặt tên đường là một, là nhân vật của tác phẩm văn chương nghệ thuật là hai, đa phần phải là người nổi tiếng, tất nhiên rồi, và phải đã... mất. Thế mà Gia Lai có bác Núp, có ông A Sanh, ông Bùi Ngọc Đủ, tên tuổi lẫy lừng trên sách báo, lại vẫn đang hiện diện bằng xương bằng thịt.
Nên cái sự các bạn sinh viên đại học Bách Khoa ngạc nhiên cũng không đáng... ngạc nhiên lắm.
Thì ngay tôi, tới khi lên Pleiku nhận công tác, cũng đâu nghĩ người mình gặp chiều hôm ấy, cái hôm tôi xuống bến xe xong, vào thuê khách sạn ngay ngã ba Diệp Kính ấy, vất ba lô vào đấy, đi một vòng thám thính trước khi chính thức bước chân vào số 4 Trần Hưng Đạo, trụ sở Ty Văn hóa Thông tin Gia Lai Kon Tum, trình quyết định phân công công tác để chính thức trở thành người Pleiku, đã gặp ông Núp rồi, nhưng vẫn hoàn toàn không biết đấy là nhân vật của cả tiểu thuyết lẫn âm nhạc “Đây bất khuất Tây Nguyên cao cao/ có anh hùng là chim đầu đàn/ gương anh Núp đánh tây giữ làng...”...
Thì đang đi thơ thẩn thế, cuối năm dương lịch, chiều muộn, trời lạnh và gió, nhưng lại nắng, nắng ong vàng, thấy một cụ già râu tóc bạc phơ, mặc nguyên bộ complet nhưng đi dép, đứa trẻ con trên vai, ung dung đi trên con đường đầy bóng cây xanh...
Mấy hôm sau tôi được giao nhiệm vụ tiếp cận chủ tịch Mặt trận tổ quốc Việt Nam tỉnh Gia Lai Kon Tum, giúp một việc liên quan văn bản. Và trời ạ, té ra tôi đã gặp ông cái chiều đầu tiên đặt chân đến Pleiku ấy.
Tôi may mắn là trước khi lên Tây Nguyên vẫn biết bác Núp còn sống, và chỉ có bất ngờ là không nghĩ được gặp ông một cách giản dị tới thế. Cứ nghĩ người anh hùng tới huyền thoại ấy, nó phải khác cơ. Buồn cười nhất là, cả chục năm sau đấy, rất nhiều thế hệ sinh viên sau tôi, khi ra trường lên Gia Lai, đều rất bất ngờ khi biết, bác Núp còn... sống. Ai cũng nghĩ ông đã hy sinh rồi, nhất là hồi ấy còn có quan niệm, đã được vào sách thì đa phần phải là... liệt sĩ.
Rồi sau này nhiều lần tiếp cận, giúp việc cho ông. Rồi đi cùng ông về cơ sở, có chuyến đi gần cả tuần, lang thang, đúng nghĩa là lang thang, từ làng này sang làng kia, dù dự định ban đầu là xuống “thị trấn Dân Chủ”, chiến khu một thời của cuộc chiến tranh, rồi về làng ông, cái làng S’tơ nhưng sau nổi tiếng thành làng Kông Hoa trong tiểu thuyết “Đất nước đứng lên” ấy.
Đi mới thấy, ông quả là một người có tâm hồn thi sĩ, hết sức thi sĩ.
Ông phiêu bồng trong ký ức, trong những kỷ niệm. Ông hát, ông nói, ông uống (rượu cần), thậm chí như quên thực tại, ông trở về cái thời gian khổ nhưng oai hùng của mình.
2. Tôi nếm trận sốt rét rừng đầu tiên là đợt đi với ông xuống cái thị trấn Dân Chủ (Xã Kroong, K’bang) ấy. Tới thì đã tối, là xuất phát ở Pleiku từ sáng sớm, ghé Mang Yang, tới mấy làng. Anh lái xe của ông biết tính ông rồi, nói nếu không giục thì ông sẽ... ở đây đêm nay chứ không xuống Dân Chủ được đâu, nên chúng tôi phải cố thuyết phục ông lên xe, chứ ông thì cứ dắt dây hết người này sang người kia, nhắn người này người kia gặp...
Giữa rừng, âm u, rừng hồi ấy còn... rừng, cây cao vút, soi ngược đèn pin lên chỉ thấy thăm thẳm lá. Tôi và anh lái xe của cơ quan mặt trận tỉnh được giao một... con chó. Bên bờ suối chúng tôi xử lý anh vàng, tới khoảng nửa đêm thì mới được ăn. Và cái thời gian bờ suối ấy, tôi làm mồi cho muỗi, về Pleiku sốt rét vật ngay. Cũng may, người nhà làm ngành y nên chỉ mấy ngày là khỏi, và sau đấy tiệt luôn, chứ lứa chúng tôi lên, có hẳn anh bác sĩ, học đại học Y khoa Huế, dính ác tính và tử vong.
Tôi lục trong sổ tay, cái thời đi đâu cũng lôi sổ tay ra ghi chép ấy, nó đẹp rất lạ lùng. Thì cái bữa tối ăn khuya ấy, phải gần 2 giờ sáng chúng tôi mới leo lên võng, và trên cái võng đung đưa giữa rừng ấy, tôi đã nguệch ngoạc những dòng này:
“Lịch sử văn chương và âm nhạc Việt Nam đã chứng kiến một hiện tượng rất lạ, ấy là một nhân vật văn học và âm nhạc đã tồn tại cùng với tác phẩm mà mình là nhân vật chính hàng hơn nửa thế kỷ, tác phẩm nổi tiếng và nhân vật cũng nổi tiếng. Một tiểu thuyết viết về toàn cái tốt, cái đẹp mà nổi tiếng. Ca khúc cũng thế, rặt ca ngợi mà lại rất đắm đuối, rất ngọt, rất vào. Rồi nữa, tác giả tiểu thuyết và nhân vật cũng gắn bó với nhau hơn nửa thế kỷ. Họ có những kỷ niệm cực đẹp về nhau. Và từ nhân vật ấy, cả cộng đồng làng đã coi tác giả văn học là người của cộng đồng mình. Cặp bài trùng anh hùng nghệ sĩ này là một hiện tượng của văn chương Việt Nam, của một giai đoạn lịch sử quan trọng của dân tộc và nó sẽ còn sống mãi, không chỉ trong văn chương, mà trong ký ức của những người đã sống, đang sống và sẽ còn mãi đến mai sau. Không ai quên và không được phép quên lịch sử. Và may mắn thay, văn chương nghệ thuật đã góp phần góp một phần làm nên lịch sử, lưu giữ lịch sử cùng với những con người bình dị S'tơ hôm nay. Trong họ có một phần lịch sử. Lịch sử nhỏ nhoi từ cái giọt nước mắt trùng phùng đến cả một dân tộc vĩ đại, từ cái bến nước nơi Núp đã trao vòng cầu hôn cho Liêu đến cái dáng còng của bà Chrơ, người em của Liêu, người vợ nối dây tảo tần chịu thương chịu khó của Núp. Từ ngọn Kon Ka King hùng vĩ đến dấu tích hầm chông bẫy đá vẫn còn ở làng S'tơ ngày nào...”...
3. Trong cuộc đời của mình, có ít nhất ba người đàn bà đã đi qua cuộc đời anh hùng Núp với tư cách là vợ. Người thứ nhất là H'liêu, tên thật và cũng là tên nhân vật trong tiểu thuyết "Đất nước đứng lên". Bà H'liêu này đẻ cho ông Núp một người con trai là H'rup rồi chết trước khi ông Núp tập kết ra Bắc. Tôi đã ngồi ở cái con suối mà tác giả tiểu thuyết tả mở đầu tiểu thuyết rằng ông Núp trao vòng cho Liêu ấy. Con suối trong vắt chảy từ ngọn Konkaking hùng vĩ uốn lượn giữa rừng già trước khi đổ vào làng S'tơ, tức Kông Hoa trong "Đất nước đứng lên". Nhưng có chuyện này thì phải vài chục năm sau, khi xuống dự cái lễ tưởng niệm 10 năm ngày mất của anh hùng Núp, tôi mới biết, ấy là trước khi ông Núp cõng con trai H'rup vượt Trường Sơn ra Bắc tập kết, thì ông đã được dòng họ làm lễ trao vòng nối dây với em gái ruột của H'liêu là bà Ch'rơ khi ấy còn rất trẻ, theo tính toán thì mới chừng mười ba mười bốn tuổi...
Ấy là vào năm 1963, ông Núp từ Hà Nội vượt Trường Sơn vào thị trấn Dân Chủ, xã Kroong, huyện An Khê, bây giờ thuộc huyện Kbang, rất gần quê ông Núp, bây giờ chỉ chạy hơn tiếng xe máy, nhưng thời ấy phải đến năm 1967 tổ chức mới móc bà Ch'rơ từ làng S'tơ ra cứ với ông được. Bà trở thành vợ nối dây của ông và là người cấp dưỡng phục vụ cho ông từ dạo ấy...
Lại nhớ kỷ niệm, khi nhà văn Nguyễn Khắc Trường vào Gia Lai. Trước đấy ông Trường đã có cái bút ký về anh hùng Núp, hình như được giải thưởng của Đài tiếng nói Việt Nam, muốn gặp để viết sâu hơn, thành một cuốn sách. Ông bảo tôi tìm cách có một chuyến đi với ông, chỉ mấy anh em văn chương thôi. Tôi bàn với nhà văn Chử Anh Đào, anh phân công luôn: anh sẽ lo xe lên Kon Tum, còn lên tới đấy thì cụ Núp là “pháo” rồi, anh em ta chỉ là pháo thủ, Kon Tum sẽ đón tiếp pháo rất trọng thể, không lo việc ăn trưa. Ông Hùng, tức tôi, lo làm việc với Mặt trận tỉnh, “mượn” ông Núp.
Tôi sang mặt trận, gặp chú Thiệu, phó chủ tịch UBMTTQVN tỉnh, nói chuyện “mượn” cụ Núp với 2 lý do. Một là nhà văn Nguyễn Khắc Trường muốn tiếp xúc với ông để viết sách, và 2 là, sinh viên trường Trung cấp sư phạm Kon Tum muốn được tiếp xúc với người anh hùng huyền thoại của họ. Lúc này ông Núp và vợ là bà Ch’rơ đang ở 1 phòng ngay trong trụ sở cơ quan Mặt trận tỉnh. Ông Thiệu giao hẹn, trả đúng giờ và không được để ông Núp... say.
Kết quả cả 2 sự giao hẹn của ông phó chủ tịch Mặt trận tỉnh đều... không thực hiện được. Phải 10 giờ đêm chúng tôi mới về tới Pleiku, và 2 là, cụ Núp rất say. Sáng sau, khi tôi vào xem tình hình cụ Núp thế nào thì gặp ngay chú Thiệu đang ở phòng ông, ông Thiệu “nghiêm khắc phê bình” chúng tôi. Khổ, tôi bảo lên tới Kon Tum thì chúng tôi không thể làm chủ tình hình được nữa, rất nhiều nơi chèo kéo, và nơi đâu cụ Núp cũng hết mình. Giờ, cả nhà văn Nguyễn Khắc Trường, Chử Anh Đào và chú Thiệu cũng đều đã vân du cùng bác Núp.
Một chuyện nữa cũng nhớ. Hôm ấy tự nhiên chị Sáu, phó giám đốc sở y tế gọi, Hùng ơi giúp chị, sang bệnh viện chụp ảnh cụ Núp. Nể chị Sáu nên tôi cũng... liều, đeo cái máy ảnh Pratika đời đầu sang bệnh viện. Thì ra là phó thủ tướng Phạm Gia Khiêm và bộ trưởng Y Tế Đỗ Nguyên Phương vào thăm ông trong bệnh viện. Lúc này ông như... chung thân trong một phòng của bệnh viện. Phòng hẹp, thế mà tôi cũng cố chụp được cái ảnh đủ mặt các nhân vật chính mà không dàn dựng gì, thậm chí các nhân vật không biết mình bị chụp. Ảnh này sau dùng làm bìa cái tạp chí của sở Y tế.
4. Mà quả là, cái thời chiến tranh khốc liệt ấy, chả hiểu sao vùng Gia Lai lại có nhiều bài hát rất hay, rất trữ tình, thăm thẳm tâm trạng, những là “Dấu chân trên rừng” (Vĩnh An), “Vui mùa chiến thắng”, (Văn Chừng), “Ca ngợi anh hùng Núp” (Trần Quý)..., những bài hát hay cả ca từ và giai điệu. Cái giai điệu hào hùng nhưng da diết, hoành tráng mà trữ tình, trong sáng nhưng vẫn gieo thổn thức, gieo cảm xúc chiều sâu, đến giờ nghe vẫn thích dẫu nó nằm trong trường phái âm nhạc cách mạng...
Và tôi đã lặng người đi khi nghe cái bài hát “Ca ngợi anh hùng Núp” được phát liên tiếp ở cái hội trường 20 Lê Hồng Phong ngày cụ Núp mất. Lặng người nghe, và lặng người thấy những hình ảnh rất xúc động: Trước giờ chuẩn bị di quan, những người dân bình thường, có nhiều chị nhiều cô bán vé số, hấp tấp chạy vào thắp nhang tiễn ông...
Nhà cháu ngoài cùng bên phải, ông Núp ở giữa, tất nhiên. Trong 5 người này, còn nhõn nhà cháuTác giả "Đất nước đứng lên" trước mộ nhân vật
Ảnh nhà cháu chụp tại bệnh viện đa khoa tỉnh GL làm bìa tạp chí
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét